Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 52: “Anh sai thật rồi.”




Qua giờ nghỉ trưa, Tống Diệc Kha gọi điện thoại báo chiều ngày hai mươi chín tháng bảy giáo sư sẽ về nước, ca phẫu thuật của Lâm Triều Sinh dự tính thực hiện vào đầu tháng tám.

Lục Thần Phong tắt điện thoại, ánh mắt khựng lại giữa khoảng không. Anh gập quyển sách trên tay, đứng dậy vòng qua bàn trà, bước đến cánh cửa để mở hướng ra khu vườn.

Không gian ngoài kia sáng sủa ngập nắng, Lâm Triều Sinh cầm xẻng làm vườn cán gỗ thay đất cho chậu hoa nhỏ. Chậu hướng dương đầu tiên thất bại, hôm qua hai người còn ghé qua chợ nông sản hỏi ý kiến của ông chủ cửa hàng hạt giống, cuối cùng nhận được câu trả lời —— Có thể là do đổ quá nhiều dịch dinh dưỡng.

“Đừng “nuông chiều” nó quá.” Lục Thần Phong nói với Lâm Triều Sinh, “Anh còn nghĩ mình chẳng phải dùng dến dịch dinh dưỡng, cứ để nó phơi nắng nhiều nhiều rồi nó sẽ tự nhiên phát triển thôi.”

Bất ngờ là Lâm Triều Sinh không đáp trả, đuôi mày Lục Thần Phong vặn xoắn lại, đột nhiên có dự cảm rất không lành. Anh do dự bước đến gần y, ngồi xổm xuống nhìn thật rõ sắc mặt lẫn biểu cảm của người nọ, thấp thỏm hỏi: “Trực giác mách bảo với anh em đang có tâm sự phải không?”

Lâm Triều Sinh cười cười cho qua chuyện, cúi gằm đầu tiếp tục xúc đất, bồn chồn không yên nói: “Không có đâu, em chỉ đang nghĩ một chuyện.”

Lục Thần Phong thắc mắc: “Chuyện gì thế?”

Ánh mắt Lâm Triều Sinh thoáng vẻ chần chừ, cứ muốn nói rồi lại thôi.

Tới gần ngày nhập viện, dường như Lâm Triều Sinh càng trở nên kỳ lạ hơn. Ngày hàng được chuyển đi, Lâm Triều Sinh vào khu nghỉ ngơi của phòng làm việc, trốn ở nơi Phương Nghị không nhìn thấy quấn quýt lấy nhau.

Đây không phải một cái hôn như thường lệ, nó đến bất ngờ, và do Lâm Triều Sinh chủ động. Đôi lúc y quấn tay mình lên phần eo gầy cứng cáp của anh, đôi lúc cọ cọ chóp mũi mình lên vành tai anh. Phương Nghị đang ở ngoài kia, còn họ đang trong này “vụng trộm”. Những cái ôm siết làm Lục Thần Phong không cách nào phản kháng, đầu óc lẫn trái tim đều rơi vào hỗn loạn.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Lục Thần Phong đều lục tìm chứng cứ trên gương mặt Lâm Triều Sinh không biết bao nhiêu lần, liệu y có tâm sự gì hay không. Nhưng mọi cuộc truy tìm đều kết thúc bằng một nụ hôn hay một cái liếm láp đầy cám dỗ và mong đợi, sau đó cả hai cuộn mình trong tấm chăn mỏng thiếp đi, vành tai dưới ánh trăng thoáng ửng hồng càng ép Lục Thần Phong phải mau chóng hiểu thấu.

Kể cả ở nhà hay phòng làm việc, những nụ hôn của hai người phần lớn đều do Lâm Triều Sinh khởi xướng, nhưng chúng vẫn luôn kết thúc giữa lưng chừng. Lục Thần Phong hiểu lầm y muốn chơi trò “lạt mềm buộc chặt”, vì vậy đổi thế chủ động về mình, rồi lại phát hiện Lâm Triều Sinh sẽ hơi mất tập trung, thậm chí đờ ra tê dại.

Nhìn Lâm Triều Sinh ngồi trước bàn đọc sách, Lục Thần Phong giấu nỗi khổ khó nói uống cạn sạch tách trà. Phải nói chuyện với em ấy thế nào đây, anh máy móc di chuột, thừ người nhìn bảng tính Excel đến khi tầm nhìn mờ căm. Phương Nghị trình bày ngân sách dự chi cho thương hiệu, cầm cuốn tạp chí lên nhìn Lục Thần Phong trong trạng thái lên mây.

“Này này này.” Phương Nghị không nhịn được nữa, gõ mạnh lên bàn máy tính của Lục Thần Phong, “Ông chủ Lục, linh hồn bé bỏng bay đi đâu rồi? Mắt đang bận mê say nhìn cái gì đấy.”

Lục Thần Phong ngước mắt lên, tỉnh táo lưu lại bảng giá ước tính của đá Paraiba Tourmalines, đóng ứng dụng tắt máy tính, phấn khởi ngẩng đầu nhìn Phương Nghị: “Hôm nay tan làm sớm đi.”

(*)

Phương Nghị ngạc nhiên liếc mắt nhìn, gào lên: “Mới ba rưỡi! Không phải tí nữa còn phải liên hệ với cửa hàng đá quý bên Ấn Độ kiểm tra chất lượng lô Cornflower Blue Sapphire à?”

Lục Thần Phong trịnh trọng lên tiếng: “Giao cho cậu.”

Phương Nghị khủng hoảng nhìn bóng lưng của Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh dần rời xa, đau đầu gào rống: “Đậu mợ tôi có nghe có hiểu tiếng Anh của mấy người kia đếch đâu! Cậu biết rõ hồi đại học tôi còn chưa qua tiếng Anh cấp sáu mà! Lục Thần Phong! Đệt!”

Chiếc xe phóng như bay về nhà. Cửa phòng còn chưa kịp đóng lại, Lâm Triều Sinh đã bị Lục Thần Phong ghìm vào lòng, đầu gối chen vào giữa hai chân, lấy ưu thế chiều cao trói chặt lấy y.

Hai người đều ủ nhiệt độ cao giữa ngày hè, lớp sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính sát vào lưng. Lục Thần Phong vùi mặt vào tóc Lâm Triều Sinh, tham lam chiếm trọn mấy mùi vị cơ thể y.

Lục Thần Phong nói: “Triều Sinh, chúng ta cần nói chuyện.”

Tim Lâm Triều Sinh đập rất nhanh: “Trời nóng quá, anh đi tắm trước đã.”

Vội vàng tắm rửa lau khô người, Lục Thần Phong nằm dài trên giường trầm ngâm suy tư. Chờ Lâm Triều Sinh tắm, lau tóc rồi ra khỏi vòng vệ sinh, tầm mắt anh không kiềm chế được đi vào cổ áo ngủ phanh rộng, đeo đuổi đi đến tận cùng, tập trung vào đôi chân dài thẳng tắp kia.

Cơ thể Lâm Triều Sinh gần ngay trước mắt, cổ họng Lục Thần Phong khô khốc, thoáng chốc nhận ra có gì không ổn —— Lâm Triều Sinh chưa từng ăn mặc bạo như thế ở nhà.

Căn phòng thoảng hương chanh dìu dịu, Lâm Triều Sinh đến cạnh giường, rũ mi đặt khăn mặt sang một bên. Im hơi lặng tiếng một lúc lâu, y mím mím môi: “Em biết anh muốn hỏi em điều gì.”

Lục Thần Phong ngưng thở, rạo rực khát khao nghe được đáp án từ Lâm Triều Sinh, giải đáp nghi hoặc quanh quẩn trong đầu anh mấy ngày qua.

Cảm xúc ngượng ngùng căng thẳng đan vào nhau trên gương mặt, Lâm Triều Sinh thở dài nắm lấy tay Lục Thần Phong, ngắc ngứ: “Anh…”

Y nhíu mày, hỏi: “Anh muốn thử với em không?”

Đôi môi ngứa ngáy khẽ nhếch lên, Lục Thần Phong suýt nữa tưởng mình nghe lầm, giấu một bụng lo sợ hoảng loạn đối mặt với Lâm Triều Sinh.

Lời nói đã bật thốt khỏi miệng, chuyện đã đổ bể Lâm Triều Sinh cũng mặc kệ. Y ngẩng đầu lên, đôi ngươi như long lanh nước, nghiêng người chặn Lục Thần Phong lại, thầm thì: “Em muốn anh, còn anh thì sao?”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, thần trí Lục Thần Phong mơ màng rỗng tuếch. Anh ngày ngày mong mỏi, đêm đêm đợi chờ, nhưng vì căn bệnh của Lâm Triều Sinh, anh liên tục phải dập tắt ngọn lửa dục vọng âm ỉ dấy lên, không dám mặc mình buông thả, không ngờ…

Lục Thần Phong rất hối hận: “Chuyện này vốn phải do anh chủ động.”

Đôi vai buông thõng, Lâm Triều Sinh cười: “Em biết anh lo nghĩ chuyện gì mà.”

Lòng bàn tay dán lên phần xương lồng ngực hao gầy, hơi ấm truyền cho nhau. Lâm Triều Sinh giữ tay Lục Thần Phong lại, đưa tay anh chạm nơi ngực trái mình: “Bây giờ anh không đành lòng chạm vào em, anh muốn chờ em phẫu thuật xong, chờ em hoàn toàn bình phục.”

“Ngày ấy cứ mỗi lúc một gần thêm, Thần Phong à.” Lâm Triều Sinh nói, “Em không gạt anh, em thật sự rất sợ.”

Giọng nói run rẩy ấy tràn vào tai Lục Thần Phong, tim anh như rơi thẳng xuống. Anh rướn người lên, trong tầm mắt là tủ đầu giường chất rất nhiều loại thuốc.

Mối bận tâm về những ngày sống chết mịt mờ và trôi nổi sắp tới đây vẫn luôn canh cánh trong lòng họ. Làm sao để xóa tan nỗi sợ hãi của Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong ngây ngốc phát hiện, anh cứ toàn tự cho mình là đúng. Mâu thuẫn và sợ hãi đều không có nghĩa lý gì, dù ngày mai có là tận thế đi chăng nữa, họ cũng có thể ôm lấy nhau và cùng chết đi trong tình yêu này. 

Trong đầu có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, Lục Thần Phong sợ hãi nhìn lồng ngực phập phồng của Lâm Triều Sinh, chiếc áo vừa thay đây đã thấm ướt mồ hôi. Hối hận lấp kín khoang ngực, Lục Thần Phong cất tiếng: “Triều Sinh à, em không biết anh muốn được chạm vào em đến thế nào đâu.”

“Sống ngần ấy năm, anh tự cho mình chưa từng mắc phải sai lầm nào khiến bản thân hối hận.” Lục Thần Phong khó chịu thở dài: “Nhưng việc này, anh đã sai thật rồi.”

Lâm Triều Sinh vòng tay lên cổ anh: “Em đã nói với anh mà, đừng do dự, cũng đừng để em chờ đợi.”

Hoàng hôn giăng khắp trời, ánh mặt trời nhuộm đỏ cả căn phòng, cái ôm của cả hai càng chặt siết giữa nhịp hô hấp gấp gáp dồn dập.

Khi khoang miệng hé mở mặc người kia xâm đoạt, nhiệt độ tiếp xúc trên da thịt hoàn toàn đến từ phía Lục Thần Phong, Lâm Triều Sinh mới thoát khỏi nỗi sợ hãi một cách triệt để, nhận lấy niềm an ủi triền miên.

Nụ hôn vừa gấp gáp lại vừa nồng nàn, tổ ấm của hai người dần thu nhỏ lại bằng một góc đệm chăn. Mười ngón tay đan chặt, hơi thở quấn quýt trao nhau. Mọi thứ còn chưa bắt đầu, ấy thế Lâm Triều Sinh đã sâu sắc cảm nhận được dục vọng mãnh liệt đến tột cùng của Lục Thần Phong.

Một người chín chắn ôn hòa như thế mà sức lực phủ xuống môi y lại cực kỳ mạnh liệt. Chóp mũi cọ vào nhau, Lâm Triều Sinh biết rằng Lục Thần Phong còn muốn bước sâu vào lòng y, muốn xem liệu rằng từng góc nhỏ bên trong ấy có khắc hết tên mình lên hay không.

Lục Thần Phong là thứ rượu vang mê người làm gương mặt Lâm Triều Sinh thấm men say, đôi gò má ửng sắc đỏ. Mặt trời lặn xuống phía Tây, giữa lúc ý thức mơ màng mong manh, Lục Thần Phong bất chợt vén chăn lên, lồng ngực rắn chắc cách rất xa Lâm Triều Sinh, mà chớp mắt lại như gần gũi chẳng còn kẽ hở.

Hai người ôm lấy một bầu sức nóng, chìm đắm vào chân tình, yêu nhau đến khắc cốt.