Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 46: “Làm người yêu còn chưa đủ?”




Mọi cảm xúc căng thẳng, hoảng loạn, mừng rỡ, mong đợi ồ ạt dâng lên trong lòng Lâm Triều Sinh, mãnh liệt nhảy thẳng vào tim ngay khi hai chữ “Hôn em” ấy cất lên từ môi miệng Lục Thần Phong. Nhưng trước khi kịp hiểu rõ thì bản năng đã đi trước, y ôm chặt lấy Lục Thần Phong, khẽ nâng cằm lên, kề môi mình thật gần người trước mắt.

Lâm Triều Sinh đáp: “Đừng do dự, cũng đừng để em chờ đợi.”

Môi chạm môi, sống lưng tê dại đi như bị điện giật, lòng bàn chân mềm nhũn, hơi ấm lan tràn khắp cơ thể, chìm sâu khó lòng cưỡng lại. Nụ hôn đầu tiên, Lục Thần Phong giao quyền chủ động vào tay Lâm Triều Sinh, chỉ khi hơi thở gấp gáp sắp tách ra, anh mới đưa tay giữ chặt phía sau gáy, không chịu buông tha.

Đón lấy hơi thở nhẹ bẫng sát bên, Lục Thần Phong nâng cằm Lâm Triều Sinh lên, khao khát gọi tên y: “Triều Sinh.”

Lâm Triều Sinh đáp lời: “Em đây.”

Thân mật đến muộn, vạt áo quẹt ngã khung ảnh hai người chụp chung. Họ tiện đà nằm dài trên sofa, một lần nữa quấn quýt không rời giành lấy tình yêu của nhau.

Tình cảm nảy mầm trong tim, được giãi bày, dần dần kề cận thân mật, cuối cùng là môi chạm môi. Mê hoặc bản thân, quyến rũ đối phương, cuối cùng sa vào si mê, nếm trải trăm ngàn ngọt bùi.

Kết thúc một nụ hôn dài, cả hai không ai có đủ bình tĩnh để biểu hiện cảm xúc, chỉ lặng thinh gối đầu vào hõm cổ đối phương.

Hai trái tim kề sát nhau, xuyên qua lớp vải vóc mỏng manh vang những nhịp đập rộn ràng chạm vào lồng ngực phía đối diện. Buổi đêm tĩnh lặng, hai người nhốn nháo rối loạn, rồi cùng nhau bật cười đến độ run cả hai vai.

Bụng đúng lúc sôi lên một tiếng “ùng ục”. Lục Thần Phong hỏi: “Về nhà không?”

Lâm Triều Sinh hỏi anh: “Về nhà mình còn hôn nữa không anh?”

Giọng Lục Thần Phong trầm đi: “Hôn.”

Lâm Triều Sinh nhanh chóng ngồi thẳng dậy: “Vậy thì nhanh lên.”

Cả đoạn đường dài không muốn buông tay, gặp đèn đỏ lại tận dụng làm một cái chạm môi nhẹ tênh như chuồn chuồn đạp nước, khi lại không kiềm chế được hôn lên tay. Xe lái vào khu dân cư Ngọc Viên, đèn pha đã tắt, hai người nương theo ánh trăng trở về nhà. Khi cánh cửa đóng chặt, hai bóng người lập tức ôm ghì lấy nhau dán lên.

Họ nuôi thói quen hôn nhau trước khi đi ngủ, cũng vì vậy mà Lục Thần Phong chẳng nỡ rời khỏi phòng Lâm Triều Sinh, được nước lấn tới ôm người dính trên một chiếc giường nhỏ, nhìn y chìm vào giấc ngủ yên lành.

Những chậu đất trong sân nhú lên những mầm xanh mơn mởn, bắt đầu phát triển thành mảng cây non um tùm. Cuối tháng năm, nhiệt độ hạ dần và độ ẩm trong không khí cũng tăng lên, có lẽ trời sắp mưa. Lâm Triều Sinh nhận được ảnh Giản Y gửi đến, Đại Lý trong mưa làm mặt hồ Nhĩ Hải dâng lên những gợn sóng lăn tăn.

Bầu trời xám xịt, mây đen từ xa kéo đến. Lâm Triều Sinh rảnh rỗi tựa vào cửa sổ hướng ra sân, nhờ ơn ông trời, toàn bộ vườn rau đang trong trạng thái thiếu nước, chắc chắn trận mưa này sẽ giúp y bớt đi khối việc.

Mấy giọt mưa rơi xuống, Lâm Triều Sinh về phòng ôm lấy chậu hoa nhỏ của mình ra huyền quan cầm ô rồi ngồi xổm giữa sân, đẩy chậu gốm ra ngoài. Y tựa cằm trên đầu gối, bóng dáng cao gầy co thành một nhúm nhỏ xíu.

Nước mưa xiên xẹo chảy xuống từng giọt một, mấy phút sau đã ồ ạt thành những tia nước dài. Lục Thần Phong ngồi trong phòng khách uống nốt ngụm trà cuối cùng trong tách, đẩy cửa ra vườn nhìn Lâm Triều Sinh đang nghiêng đầu lắng nghe tiếng mưa. Anh bước qua ba bậc thềm, tiến thêm vài bước chui vào tán ô, nắm lấy tay cầm rồi dựa sát vào người bên cạnh.

Lâm Triều Sinh đụng đụng vào tay anh, cười: “Anh ra đây làm gì?”

Lục Thần Phong đưa tay bóp bóp hai bên má chẳng được mấy lạng thịt kia: “Ra xem mầm hoa nhỏ của anh.”

Lâm Triều Sinh cong cong mắt, nói: “Yên tâm đi, nó khỏe mạnh lắm.”

Hạt mưa nặng dần vương đầy trên mặt ô, tiếng mưa rào vang ầm ĩ mà Lâm Triều Sinh lại chẳng thấy ồn chút nào. Y chạm tay lên chậu sứ, rũ mắt chuyện trò với Lục Thần Phong: “Thời đại học em đăng ký nhiều môn học tự chọn lắm, lại còn tham gia rất nhiều câu lạc bộ. Cái này muốn học cái kia cũng muốn học, mỗi ngày đều cảm thấy thời gian không đủ dùng.”

Y quay mặt sang: “Mỗi người trong ký túc xá của em đều vất vả, ai cũng có áp lực nặng nề, nhưng mỗi người lại có một cách xả riêng.”

“Em thích nghe tiếng mưa.” Lâm Triều Sinh nghiêng đầu, “Hoặc là dời ghế đến cạnh cửa sổ ngắm mưa rơi.”

Lục Thần Phong thuận theo giọng nói của Lâm Triều Sinh, lục tìm trong trí nhớ mình: “Anh thì nghe tiếng xe lửa.”

“Xe lửa?” Lâm Triều Sinh ngồi thẳng lưng dậy, vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc, “Anh đến ga xe lửa nghe à? Mỗi lần đều đi xa như thế?”

Lục Thần Phong lắc đầu giải thích: “Từ trường học anh quẹo trái tầm vài trăm mét có một khu thương mại sầm uất, trên đó có đường ray ngang qua, thường sẽ gặp được xe lửa chở khách.”

Lâm Triều Sinh tưởng tượng hình ảnh ấy trong đầu.

“Tuyến số mười ba của đường sắt nội thành.” Hình như nhiệt độ hạ xuống, Lục Thần Phong nắm tay Lâm Triều Sinh áp vào ngực mình, xoa xoa cho ấm lên rồi nói tiếp, “Lúc việc học quá vất vả thỉnh thoảng anh sẽ chạy ra cổng trường, ngồi trên bậc thang làm suy nghĩ mình trống rỗng đi, chờ giây phút chuyến tàu lướt qua.”

“Âm thanh chói tai vang vọng kéo dài mười mấy giây, rồi lại trở về im lặng như cũ.” Lục Thần Phong nói, “Lần đầu tiên nghe thấy anh thoải mái lắm, sau đó nó trở thành một cách thức giải tỏa áp lực.”

Mấy câu ấy thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Lâm Triều Sinh: “Đợi mưa tạnh anh dẫn em ra nghe đi.”

Lục Thần Phong hỏi: “Chỉ vì chuyện này mà cất công đi à?”

Lâm Triều Sinh khẽ “ừ” một tiếng: “Em muốn tự cảm nhận bầu không khí đó.”

Còn câu phía sau y không nói ra, chỉ thầm nhủ trong lòng: Muốn cùng anh làm lại những chuyện anh đã làm, muốn nơi anh từng ghé qua một mình có hình bóng đôi ta, muốn cảm nhận tâm trạng anh ngay giây phút ấy, và bù đắp khoảng thời gian em đã bỏ lỡ trước đây.

Giữa trưa trời vốn nên quang đãng tạnh ráo, nào ngờ trận mưa này kéo dài đến khi trời nhá nhem tối mới kết thúc. Bóng đêm lũ lượt kéo đến, thành phố được tưới tắm gột rửa trở nên sạch bong rõ nét, đèn đường trên cầu vượt như những con đom đóm nối đuôi nhau tạo thành dải sáng kéo dài đến vô tận.

Chiếc xe rẽ vào bãi đậu trên mặt đất của Tòa nhà thương mại Hoa Liên, Lâm Triều Sinh theo Lục Thần Phong đi qua dòng người đông đúc, bước đến phía bên kia của nhà ga và dừng ở khoảng đất trống phía sau. Y ngước mắt nhìn rừng cây choán cả mặt đường, hỏi anh: “Ở đây gần trường anh lắm đúng không?”

Lục Thần Phong kéo Lâm Triều Sinh ngồi xuống: “Phải.”

Vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm, phố đi bộ Ngũ Đạo Khẩu rực rỡ ánh đèn. Nhưng dẫu thế, dòng người ngược xuôi chỉ để lại những khuôn mặt mơ hồ không rõ nét, cũng như những người ta gặp được trên cuộc đời này, lướt ngang và biến mất trong lòng thành phố náo nhiệt, không để lại dù chỉ một chút dư âm.

Lâm Triều Sinh nắm lấy tay Lục Thần Phong, y biết dù số phận này có ra sao đi nữa, dù tương lai có ít hay nhiều biến cố chông gai, người này vĩnh viễn cũng không bao giờ bỏ mình ở lại: “Em có chuyện vẫn chưa nói với anh.”

Lục Thần Phong cong ngón tay, cọ nhẹ lên mũi y: “Không được giấu anh.”

“Em thú nhận đây.” Lâm Triều Sinh dịch lại gần, dính sát lấy Lục Thần Phong, thoáng khựng lại, “Em định làm việc một năm xong sẽ thử đăng ký học cao học tại chức ở đại học Địa chất.”

Lục Thần Phong nghe vậy, ý cười trong mắt không tan đi được. Anh ghé sát vào, hỏi: “Sao nào, làm người yêu chưa đủ, còn muốn làm đàn em khóa dưới của anh à?”

Lâm Triều Sinh chợt nghĩ ra: “Hay là anh cũng về học lên đi, chúng ta chơi trò yêu đương trên giảng đường?”

Lục Thần Phong gãi gãi lên lòng bàn tay y, nói thật: “Anh đã quen việc làm ăn rồi, không thể đọc sách nghiên cứu được nữa. Nhưng mà anh sẽ cùng lên lớp với em, đưa đón em đi học.”

Lâm Triều Sinh nghĩ rất nhanh, lập tức sáp đến lấy lòng: “Đàn anh thương em quá.”

Xung quanh yên tĩnh, cơn gió đêm thoảng qua đưa mấy tán lá ngân hạnh xào xạc êm ái cũng không chạm sâu vào lòng bằng lời đường mật vừa lướt trên môi miệng, khiến lòng Lục Thần Phong run lên mãnh liệt.

Bốn bề không một bóng người, Lục Thần Phong nhân cơ hội giữ lấy cằm Lâm Triều Sinh, tay còn lại kìm bên eo y, cẩn thận phác họa hình dáng cánh môi kia bằng chính đôi môi mình.

Hơi thở trao nhau, đèn đỏ bất chợt nhảy sáng. Thanh chắn hạ xuống, xa xa có tia sáng chói lòa vụt đến, giữa trời và đất vang vọng tiếng ồn ào đinh tai, rồi nhanh chóng biến mất phía cuối con đường.

Chuyến xe lửa băng qua một tình yêu đắm say.