Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 45: “Hôn em.”




Ánh sáng rơi trên bàn làm việc chuyển từ màu vàng ấm sang màu cam nhạt. Lâm Triều Sinh gập sổ ghi chép, quay đầu tìm Lục Thần Phong ở phòng nghỉ ngơi bên kia khe cửa chưa kịp khép lại, loáng thoáng nghe thấy anh đang xác minh với nhà máy Giang Tô về khoản kết toán cần xử lý năm ngoái.

Chờ Lục Thần Phong cúp điện thoại rồi ra ngoài, Lâm Triều Sinh gác tay lên lưng ghế, cười hỏi: “Ông chủ Lục này, anh có nhiều nợ bên ngoài lắm đúng không?”

“Phải, có hối hận chưa tìm hiểu kỹ đã ngơ ngác theo anh về Bắc Kinh không?” Lục Thần Phong chọc ghẹo, “Không chừng hôm nào đó chúng ta phải ở đầu đường xó chợ đấy.”

Lâm Triều Sinh không sợ gì: “Thế thì anh may mắn thật, nhặt ngay được một món bảo bối, sau này em nuôi anh.”

Lục Thần Phong đứng trước máy tính cười đến run cả tay, một lúc lâu sau vẫn chưa bấm được nút “lưu”.

Lâm Triều Sinh đứng dậy xoay hai bên vai mỏi nhừ, lấy thuốc trong túi ra theo đúng liều lượng, xoa xoa gáy ngửa đầu nhìn máy chiếu trên trần nhà. Y nghĩ ngợi hỏi: “Cái này sử đụng được hả anh?”

Lục Thần Phong trả lời: “Em muốn xem gì? Phim hay chương trình giải trí?”

Lâm Triều Sinh giành phần ngồi vào sofa trước, vỗ vỗ chỗ bên trái mình: “Dẫn em đến nơi anh từng đến đi.”

Lục Thần Phong pha hai tách trà, mở máy chiếu và tệp ảnh trong ổ cứng lên. Anh cầm điều khiển ngồi xuống bên cạnh Lâm Triều Sinh, lòng bàn tay trống rỗng nhanh chóng biến thành mười ngón tay đan siết.

Bức ảnh đầu tiên chiếu lên, vì chụp bằng điện thoại ảnh không quá rõ ràng, nhưng vẫn đủ để phân biệt đường nét của mọi vật —— Tòa nhà cổ kính phía xa xa, hai người Ấn Độ cùng nhau uống bia bên lề đường.

“Anh kiếm được một viên emerald không dầu* từ họ.” Lục Thần Phong nhìn Lâm Triều Sinh, “Mười hai cara, độ tinh khiết cực kỳ hiếm có.”

(*)

“Em nói thật.” Lâm Triều Sinh ngượng ngùng nói, “Trông họ không giống người làm ăn lắm, quần áo lấm lem, bề ngoài còn có vẻ hung dữ.”

Lục Thần Phong đáp: “Người Nam Á rất thú vị, người mà càng có quặng mỏ lại càng ăn bận đơn giản, thậm chí còn ra vẻ không dễ đụng.”

Lâm Triều Sinh cười hỏi: “Sợ mình bị để ý cướp bóc sao?”

Lục Thần Phong gật đầu: “Bức ảnh này chụp từ năm 2010, anh đã từng kể với em chuyện mình gặp phải trước đây. Khi ấy tình hình chiến sự ở Đông Á và Nam Á căng thẳng, có rất nhiều phần tử bất hợp pháp trà trộn vào người dân để đánh đập cướp phá, mặc như vậy sẽ tương đối an toàn hơn.”

Ánh mặt trời ngả về phía Tây, phòng làm việc không bật đèn, màu sắc xung quanh dần loang về màu xám nhạt, chỉ còn lại màn chiếu phía trước đang sáng lên. Chất giọng trầm thấp của Lục Thần Phong quanh quẩn bên tai, Lâm Triều Sinh rất hưởng thụ bầu không khí lúc này, có trà nóng và những câu chuyện cũ, bình dị mà thư thả.

Cùng Lục Thần Phong hồi tưởng công việc mười năm từng trải kia, bầu bạn nhớ lại chặng đường anh đã đi qua, Lâm Triều Sinh đang ngắm nhìn phong cảnh và nền văn hóa của những khu vực và thị trấn khác nhau, màn hình đột ngột sáng lên, một tấm hình xuất hiện. Lục Thần Phong không kiềm chế được thoáng ngưng thở.

Trên màn hình là hai gương mặt xa lạ, một hơi trẻ trung, một xấp xỉ tuổi tác với Lục Thần Phong. Phía sau là khung cảnh Central Plaza ở Hồng Kông, Lục Thần Phong chậm rãi giới thiệu với Lâm Triều Sinh: “Ba năm trước anh được mời tham gia Hội chợ Trang sức Quốc tế Hồng Kông, đây là trợ lý và… người bạn thân nhất của anh.”

Lâm Triều Sinh vòng tay ra sau Lục Thần Phong, khoác trên vai anh, siết chặt hai lần. Y thật sự không cách nào tưởng tượng được hai người anh từng tôn trọng và tín nhiệm nhất, lại cùng nhau đẩy anh vào ngõ cụt.

Đôi mày thoáng cau chặt, Lâm Triều Sinh nhớ lại trải nghiệm tăm tối mà Lục Thần Phong đã kể cho mình nghe. Có vấn đề với những viên đá quý được giao đến, một mình anh phải đối diện với sự nghi ngờ và lên án của các cơ quan thẩm định có thẩm quyền lẫn cái nhìn khinh thường của người điều hành câu lạc bộ. Lời đồn đại nhanh chóng lan truyền trong ngành, nhưng chuyện này vốn không thể dùng một hai câu nói để có thể chứng minh bản thân trong sạch.

Anh chỉ có thể chấp nhận, chỉ có thể chịu đựng.

Lâm Triều Sinh thở dài một tiếng đầy giận dữ và đau lòng, Lục Thần Phong nghiêng đầu chạm lên trán y, nhẹ lắc đầu, kịp thời ngăn chặn những cảm xúc tiêu cực trong y.

Bất chợt, ánh đèn ngoài phố hắt vào cửa sổ, lan trên bức tường những mảng sáng tối đan xen nhau. Tấm hình cuối cùng là làng Midui Tây Tạng, giữa những ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm gần nhau dưới chân núi Tây Phong, đàn bò và cừu vây quanh cậu bé với khuôn mặt đỏ bừng vì gió tuyết, cậu cầm roi trên tay, nở nụ cười hồn nhiên với ống kính.

“Thứ Cát.” Lâm Triều Sinh bật lên một cái tên, y đã từng nhìn thấy bức ảnh này trên Wechat của Lục Thần Phong, “Là cậu bé người Tây Tạng anh chu cấp phải không?”

Lục Thần Phong đáp: “Phải.”

Lâm Triều Sinh tò mò hỏi: “Làng Midui có nhiều đứa trẻ như thế sao anh lại chọn Thứ Cát? Có nguyên nhân gì đặc biệt không anh?”

Lục Thần Phong kể: “Năm 2014, anh đến Tây Tạng để sưu tầm trang sức bạc cổ. Khi anh nghỉ chân ở nhà Thứ Cát, cậu bé đã hái tặng anh một bó hoa ven đường.”

“Tiếng Tây Tạng rất phức tạp và khó hiểu, cậu bé không hiểu tiếng phổ thông, không thể nói chuyện với anh.” Lục Thần Phong nói, “Cậu bé kích động nói với anh một tràng dài, anh chỉ có thể im lặng chăm chú nhìn. Trước khi đi, Thứ Cát tặng anh một bó hoa dại để biểu đạt tấm lòng mình.”

Lục Thần Phong dịu giọng: “Sau đó hướng dẫn viên du lịch nói cho anh biết, cậu bé cảm thấy anh rất giống người anh trai đã mất của mình. Thứ Cát hy vọng những bông hoa cứng cỏi lớn lên trong gió tuyết này có thể phù hộ anh khỏe mạnh và bình an.”

Lâm Triều Sinh đáp: “Tâm nguyện của cậu bé sẽ thành hiện thực anh nhỉ.”

Tắt máy chiếu, phòng làm việc chìm vào khoảng không mờ tối hòa với bóng đêm đen đặc ngoài kia. Lâm Triều Sinh bước đến cửa sổ nhìn ngắm cảnh đêm Bắc Kinh, trung tâm thương mại lấp lánh ánh đèn hoa lệ, khắp nơi trên phố rực rỡ nhộn nhịp. Kì nghỉ dài mùng một tháng năm, dòng người đổ về từ bốn phương tám hướng đến đây.

Trong tòa nhà văn phòng này chứa những nhân tài từ khắp các ngành nghề. Lâm Triều Sinh vẫn luôn thắc mắc một điều, y quay mặt nhìn Lục Thần Phong, hỏi: “Ban đầu điều gì đã hấp dẫn anh với nghiệp đá quý?”

Lục Thần Phong lấy chiếc lọ lưu ly ngũ giác trong quầy trưng bày ra, lòng bàn tay Lâm Triều Sinh nặng trĩu xuống, trong chiếc lọ ấy chứa hàng trăm hàng ngàn những viên đá nhỏ trong suốt: “Em biết trong hàng trăm triệu năm vỏ Trái Đất hoạt động, núi lửa phun trào, dung nham và hàng loạt các thảm họa tự nhiên xảy đến sẽ sinh ra vật gì không?”

Lâm Triều Sinh tỏ vẻ thắc mắc, Lục Thần Phong trả lời: “Đá quý.”

“Chúng dần hình thành dưới rất nhiều áp lực khác nhau đến từ tự nhiên. Môi trường càng sỏi đá chịu nhiều khó khăn, khả năng xuất hiện những tinh thể hiếm có lại càng lớn.”

“Sự ra đời của mỗi viên đá quý đều là kỳ tích.” Lục Thần Phong nói, “Chúng cô đọng thời gian, biểu trưng cho tiền tài giàu có, được ban tặng với giá trị không gì sánh được. Đó là nguyên nhân làm anh hứng thú với đá quý.”

Lâm Triều Sinh lặng thinh hồi lâu như đang nghĩ ngợi điều gì, trả lời: “Nghe anh nói như thế, em lại cảm thấy cuộc đời của anh rất giống với đá quý.”

“Chúng ta không thể cứ sống một cuộc đời vô âu vô lo, không thể tránh khỏi những áp lực bên ngoài của học tập, sự nghiệp, gia đình hay quan hệ xã hội.” Lâm Triều Sinh cầm lọ lưu ly trên tay mình, hướng về nơi có ánh sáng, “Tất cả những khó khăn ta phải trải qua, những đau khổ ta phải chịu đựng, càng về sau chúng ta lại càng khâm phục bản thân, và càng có thể tìm thấy ý nghĩa cũng như giá trị đích thực của cuộc sống trong những gian nan khốn khó ấy.”

Tâm trạng dậy sóng, Lục Thần Phong không nói gì, đột nhiên đưa tay mở nắp bình đựng ra. Lâm Triều Sinh không ngờ rằng chiếc lọ này có tận hai chỗ mở.

Những mảnh đá vụn rơi xuống lòng bàn tay, tia sáng ngoài cửa sổ len lỏi, chiếu vào dòng chảy lấp lánh như dải ngân hà trên tay Lâm Triều Sinh và Lục Thần Phong. Ánh trăng bàng bạc chảy tràn khắp không gian, sao trên bầu trời, và sao ở dưới chân họ.

Lâm Triều Sinh sợ hãi, Lục Thần Phong cứ thế bước đến. Anh bước chân qua những viên đá tốn hàng trăm triệu năm mới kết tinh được dưới lòng đất sâu, đến trước mặt y.

Lục Thần Phong đặt lọ lưu ly rỗng lên bàn, kéo vai Lâm Triều Sinh lại, bật lên từng chữ với giọng điệu nghiêm trọng: “Triều Sinh, trong những ngày tối tăm vất vả nhất này em đã cho anh quá nhiều động lực, cùng anh vượt qua khó khăn, và cho anh biết, rằng anh vẫn còn có ngày mai.”

Lâm Triều Sinh muốn nói “Em cũng vậy”, nhưng y không nỡ lòng ngắt ngang lời anh.

Lục Thần Phong lược hết những câu nói sáo rỗng vô nghĩa, vội vàng nóng lòng đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ anh nhất định phải làm một chuyện, thì khoảnh khắc này, mỗi một phút giây này trôi đi mới không để lại tiếc nuối.”

Lâm Triều Sinh như cảm nhận được, y cong cong khóe môi, mong đợi hỏi: “Là gì vậy anh?”

Lục Thần Phong: “Hôn em.”