Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 41: “Em vui còn không kịp.”




Thực ra Lâm Triều Sinh vẫn muốn tìm cơ hội để hỏi Lục Thần Phong, muốn biết anh quen được Tống Diệc Kha thế nào. Hai người có công việc khác hoàn toàn nhau, vốn không có tập giao chung nào lại trùng hợp quen biết như thế.

“Vợ tôi chắc phải là khách hàng khó tính nhất của Lục Thần Phong.” Câu mở đầu này khiến Lâm Triều Sinh rất ngạc nhiên. Mỗi lần nhớ đến, mặt mày Tống Diệc Kha lại vô cùng bất đắc dĩ.

“Sau khi tôi và người yêu đính hôn, cô ấy muốn mua một sợi dây chuyền cho lễ kết hôn mà chỉ riêng mình có.” Tống Diệc Kha chống tay lên tay vịn ghế xoay, ngón trỏ chạm lên vành tai, “Tôi theo cô ấy đến khắp các trung tâm thương mại của Bắc Kinh cũng không tìm thấy cái ưng ý, hoặc là kiểu dáng không hài lòng, hoặc là giá cả không vừa ý.”

“Trước ngày lễ cưới diễn ra một tháng, cô ấy ngẫu nhiên tìm thấy một chiếc vòng cổ sapphire người mẫu đeo trên tạp chí thời trang. Kiểu mẫu độc đáo, thiết kế cũng rất khác biệt.” Tống Diệc Kha chậm rãi nói, như đang thong thả kể lại một câu chuyện cũ. Lâm Triều Sinh lắng nghe rất nghiêm túc, trong đôi mắt ngập tràn mong đợi, “Tôi theo bài giới thiệu tạp chí tìm hiểu về LANME, sau đó liên lạc với phòng làm việc của Lục Thần Phong.”

Khóe môi Tống Diệc Kha cong cong, bình luận thế này: “Đó là lần đầu tiên tôi gặp gỡ Lục Thần Phong, một người rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, vậy mà phải làm mình vất vả đến độ ba bữa cơm một ngày cũng không cách nào cố định, chạy ngược chạy xuôi làm việc khắp nơi.”

Tống Diệc Kha và Lâm Triều Sinh đều cười.

“Tôi nhớ rất rõ, hôm ở phòng làm việc đó Lục Thần Phong đã tiếp đón chúng tôi bằng một ấm trà đen Ceylon[1]. Tôi uống trà quanh năm, và đã thích hương vị của loại trà ấy ngay từ cái nhấp môi đầu tiên. Đến tận bây giờ mỗi ngày tôi vẫn uống một một tách.”

[1]

Tống Diệc Kha nói: “Sau khi trò chuyện, tôi tỏ rõ ý định hy vọng cậu ấy sẽ thiết kế dây chuyền cho vợ tôi. Nhưng quỹ chi của chúng tôi cũng không nhiều, chỉ tầm hai đến ba vạn, đồng thời muốn có gấp, tốt nhất là trong vòng nửa tháng.”

“Lúc đó Lục Thần Phong đã sắp xếp kín lịch làm việc, vốn không định nhận thêm đơn thiết kế. Nhưng vợ tôi kiên trì mãi, khi biết nó sẽ được đeo trong hôn lễ, cậu ấy đồng ý rất nhanh.”

“Cuối cùng, màn “tra tấn” đó bắt đầu.” Tống Diệc Kha kể với vẻ mặt đau khổ, lắc đầu thở dài, “Vợ tôi là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, bình thường tôi cũng đã chịu đựng cô ấy giày vò lắm rồi. Trong sáu ngày liền, cô ấy để Lục Thần Phong phải sửa lại hai mươi bảy bản phác thiết kế.”

Lâm Triều Sinh trợn tròn mắt, kinh ngạc lặp lại: “Hai mươi bảy…”

“Mỗi lần cô ấy gọi điện cho Lục Thần Phong là tôi lại đau đầu muốn chết.” Tống Diệc Kha xoa xoa thái dương rất ăn khớp với lời kể, hành động cường điệu này chọc Lâm Triều Sinh bật cười. Bác sĩ Tống tiếp tục: “Để vợ tôi có cái nhìn rõ ràng hơn sau mỗi lần sửa chữa, cho dù cô ấy chỉ thay đổi một chi tiết nhỏ nào, Lục Thần Phong cũng sẽ vẽ một bản mới.”

“Thời điểm đó Lục Thần Phong không khiến chúng tôi có cảm giác cậu ấy bực bội thay thiếu kiên nhẫn gì. Cậu ấy đã dồn cả tâm trí mình vào, không phải giải quyết cho xong mà là tôn trọng mọi quyết định của vợ tôi.”

“Quan trọng nhất, đơn đặt hàng này cũng không lời lãi bao nhiêu mà còn chiếm rất nhiều thời gian của cậu ấy. Thậm chí cả đêm trên máy bay cũng dành ra chỉnh sửa, cuối cùng thành phẩm gần như hoàn mỹ.”

“Sau đó tôi từng hỏi nguyên nhân vì sao lại nhận yêu cầu của chúng tôi. Cậu ấy trả lời rằng “Kết hôn là chuyện rất tốt đẹp trong đời, mọi ước nguyện và tâm ý đều không nên bị từ chối. Hai người đã chọn tôi, tôi cũng không nên phụ sự tín nhiệm ấy”.”

Tống Diệc Kha thẳng thắn: “Tôi không hiểu chuyện chủ động giao lưu kết bạn cho lắm. Tuy rằng câu này có vẻ không hay ho gì, nhưng thực sự là quen biết càng nhiều lại càng lắm phiền phức, đặc biệt là sau khi tôi làm bác sĩ.”

“Nhưng mà tôi hẹn Lục Thần Phong ba lần, muốn mời cậu ấy ăn cơm thì đều bị từ chối với lý do “quá bận”.” Tống Diệc Kha bật cười, chậc lưỡi, “Mười cái cớ thì chín cái là “bận việc”. Quá tam ba bận, thái độ rõ ràng của cậu ấy khiến tôi vô cùng mất mặt.”

“Nhưng nghĩ kỹ mới thấy, chẳng qua tôi chỉ là một khách hàng cũ. Với cậu ấy mà nói thì đúng là không cần xây dựng quan hệ qua lại làm gì.”

“Mãi đến kỳ nghỉ Tết hai năm sau ngày tôi kết hôn, một bưu kiện gửi đến từ Sri Lanka đặt trước cửa nhà.” Tống Diệc Kha cảm thán, “Không ngờ là hai hộp trà đen Ceylon. Tôi chỉ ngẫu nhiên nói qua một lần mình rất thích mùi vị của loại trà này, cậu ấy lại nhớ rất kỹ.”

“Sau này tôi mới biết, “bận” không phải là cái cớ của Lục Thần Phong. Cậu ấy thật sự không chừa cho bản thân chút thời gian riêng nào.”

Đã nói đến nước này rồi, ánh mắt Lâm Triều Sinh nhìn Tống Diệc Kha thoáng vẻ khó hiểu. Y phát hiện, người này không chỉ đơn thuần muốn kể đầu đuôi quá trình họ quen biết cho y nghe, trong lời kể lại bộc lộ rõ sự tôn trọng yêu thích, chắc chắn là muốn làm những ấn tượng tốt về Lục Thần Phong trong Lâm Triều Sinh càng thêm sâu sắc.

Ai mà chẳng thích nghe người ngoài khen ngợi nửa kia của mình.

Tống Diệc Kha nhìn xuống góc phải màn hình máy tính, nhắm chừng Lục Thần Phong sắp trở về rồi, vì vậy đổi về giọng điệu lịch sự trịnh trọng ban đầu, nói: “Bác sĩ nhất định phải tỉ mỉ cẩn trọng, mọi chẩn đoán phải dựa trên các kết quả xét nghiệm và kiểm tra, tuyệt đối không thể đưa ra phán đoán vô căn cứ với bệnh nhân.”

Lúc này, Lục Thần Phong mở cửa bước vào. Tống Diệc Kha liếc mắt nhìn anh ăn ý, nhẹ nhàng nói với hai người: “Tuy nhiên, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, PET/CT không có biểu hiện cho thấy khối u di căn, trong hai năm cũng không phát triển rõ rệt. Cho nên tôi có thể kết luận sơ bộ đây là khối u lành tính.”

Nói xong, Tống Diệc Kha đứng dậy, đặt điện thoại lên bàn làm việc rồi vỗ vai động viên Lục Thần Phong: “Tôi đến nhà ăn, hy vọng sau khi hồi phục rồi những lần tiếp theo chúng ta gặp nhau không phải ở bệnh viện nữa.”

Xe chạy trên đường Phụ Thạch, gặp đèn đỏ, Lục Thần Phong theo thói quen không có gì làm là lại ngắm Lâm Triều Sinh, thấy y đang suy tư gì. Vài giây sau, Lâm Triều Sinh đột ngột hỏi: “Trưởng khoa Tống biết quan hệ của chúng ta đúng không anh?”

“Ừm.” Lục Thần Phong trả lời, lại sợ trái ý Lâm Triều Sinh. Anh căng thẳng trong chốc lát, lúng túng hỏi: “Anh tự ý nói cho người khác biết như thế em có để ý không?”

“Sao lại để ý chứ.” Lâm Triều Sinh nắm chặt bàn tay nổi gân xanh với những khớp xương rõ ràng đặt trên đầu gối của Lục Thần Phong, rất đỗi ấm áp, “Em vui còn không kịp.”

Không khó để lý giải hàm ý trong lời kể của Tống Diệc Kha, bác sĩ Tống cũng đồng thời tỏ rõ thái độ với Lâm Triều Sinh mình sẽ không vì xu hướng tính dục mà thay đổi cái nhìn về Lục Thần Phong.

Tầm mắt xuyên qua kính chắn gió, nhìn vào con đường sáng sủa thênh thang phía trước, Lâm Triều Sinh vui mừng: “Trưởng khoa Tống là một bác sĩ tốt, cũng là một người bạn rất hiếm có.”

Lái xe về khu dân cư Ngọc Viên, Lâm Triều Sinh xuống xe, chân vừa chạm đất đã nghe thấy một tràng tiếng cún con sủa.

“Nó là cún con nhà dì Dư đó em.” Lục Thần Phong cầm túi thuốc trong tay Lâm Triều Sinh, vòng tay ra sau lưng ôm y bước lên, “Tên là Lỗ Lỗ, dễ thương lắm, em đến ôm nó đi.”

Dì Dư đang ở trong vườn nhổ cỏ dại, nhà trồng nhiều thứ hoa quả nên phải chăm sóc thường xuyên. Nhìn thấy hai người về nhà, bà với tay mở cửa, thả Lỗ Lỗ ra đón.

Lỗ Lỗ được mười một tuổi lẻ năm tháng[2], được buộc dây cổ màu xanh lá rất thời thượng, vui vẻ lên tận trời, bộ lông hai màu xám trắng đan xen, bốn cái chân ngắn cũn ì ạch chạy đến, cũng chỉ cao tầm nửa sải tay.

[2]

Lâm Triều Sinh ngồi xổm xuống vẫy vẫy tay gọi, Lỗ Lỗ hưng phấn chui tọt vào lòng y lè lưỡi thở. Nó nằm dài trong ngực Lâm Triều Sinh, áp tai lên ngực như đang nghe nhịp tim y.

“Lỗ Lỗ, phiền em nghe chỗ này của anh xem.” Lâm Triều Sinh nắm lấy cái chân nhỏ xíu ấy, ấn lên ngực mình, “Rồi chẩn đoán anh có thể sống được bao nhiêu tuổi.”

Lâm Triều Sinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe ấy, chợt nhớ đến một vài chuyện nhỏ nhặt, nói với Lục Thần Phong: “Anh còn nhớ hôm tổ chức sinh nhật cho anh em làm mì trường thọ, còn nói anh gắp đũa “chọn thọ” không?”

Mỗi một ngày ở Giai Tịch đều rất khó quên, Lục Thần Phong gật đầu: “Theo lời em nói thì, anh sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Lỗ Lộ ngọ nguậy cơ thể béo ụ tròn tròn của mình, ngửa đầu “gâu gâu” hai tiếng. Lâm Triều Sinh cong mắt cười, gãi gãi cằm nó rồi lên tiếng: “Lỗ Lỗ nói, em cũng thế.”