Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 39: “Thì anh đang chờ đây.”




Mười hai giờ rưỡi, tại phòng tiếp khách của công ty trung gian, Lục Thần Phong ký xong hợp đồng bán nhà. Anh cảm ơn chủ nhà mới xong, cùng Lâm Triều Sinh rời khỏi Vạn Quốc Thành, định bụng dẫn y đi dạo xung quanh một vòng.

Lâm Triều Sinh không chờ đợi được nữa, muốn đến phòng làm việc của Lục Thần Phong. Gặp đèn đỏ, Lục Thần Phong giảm tốc độ dừng xe, khó khăn day day sống mũi, sắp xếp từ ngữ thích hợp trong đầu: “Em cho anh… chuẩn bị một ngày được không?”

Lâm Triều Sinh thắc mắc: “Em có phải khách hàng đâu, anh chuẩn bị gì chứ?”

Lục Thần Phong giải thích: “Từ lúc về anh vẫn chưa ghé lại, trong phòng có hơi bừa bộn.”

Lâm Triều Sinh hiểu ngay hàm ý trong câu nói của Lục Thần Phong, đáp lại rồi không đòi hỏi thêm. Không khó để suy đoán, sau khi sự việc kia xảy ra, Lục Thần Phong đã giam mình trong phòng làm việc trốn tránh hiện thực, phát tiết mọi chịu đựng, mọi cảm xúc phẫn hận và bất lực. Vì vậy anh cần thời gian để dọn dẹp, không chỉ là quét tước cho gọn ghẽ, mà còn phải dọn sạch tất cả những gì sót lại trong quá khứ.

Cũng như Lâm Triều Sinh may mắn gặp được Lục Thần Phong ở trạng thái tốt nhất, Lục Thần Phong cũng hy vọng rằng quá khứ sẽ thật sự ngủ yên, không ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai thêm nữa. Anh muốn cho Lâm Triều Sinh thấy ấn tượng tốt đẹp nhất của bản thân.

Lục Thần Phong hỏi: “Em đói bụng chưa? Đi ăn cơm ha?”

“Nếu anh chưa đói thì đến chỗ này với em trước đi.” Lâm Triều Sinh đáp, “Buổi sáng trước khi đi em đã chiên cơm lạp xưởng rồi, về làm thêm hai món rau dưa nữa là được. Mình về nhà ăn đi, ngày mai đi xét nghiệm máu nên em muốn ăn gì thanh đạm thôi.”

Nhớ mai sẽ đưa Lâm Triều Sinh đến bệnh viện 301 kiểm tra, ánh mắt Lục Thần Phong trầm xuống, lập tức nhìn sang con đường rộng rãi phía trước. Anh khẽ thở ra một hơi, dịu giọng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Lâm Triều Sinh trả lời: “Trung tâm thương mại thế giới.”

Đầu năm 2016, Lâm Triều Sinh chỉ đến nơi này sau khi nhận được chẩn đoán mắc u tuyến ức. Y vẫn nhớ như in chiếc xe buýt chở mình chậm rãi lướt về phía trước, để lại vết lốp xe hằn sâu trên nền tuyết. Đầu Lâm Triều Sinh ù đi, trống rỗng, ngả nghiêng theo quán tính đến trạm dừng cuối cùng.

Dòng người ngoài cửa sổ tấp nập, cảnh tượng sinh động ngập tràn sức sống. Nhưng Lâm Triều Sinh lạnh quá, ước mình lấy được chút ít không khí náo nhiệt ngoài kia.

Lâm Triều Sinh chỉ vào chiếc ghế dài nằm trước cửa hàng phía Bắc: “Em vẫn còn nhớ rõ lắm, khi ấy em ngồi đó, màn hình khổng lồ trên đầu đang chiếu video quảng cáo “thế giới dưới biển Phú Quốc”.”

“Mắt em không lấy được tiêu cự, nhìn đâu cũng chỉ thấy một mảng mờ căm, cảm giác như mình đã đặt một chân vào nấm mồ.” Lâm Triều Sinh cười rất ôn hòa, “Suy nghĩ của em lộn xộn khủng khiếp, vừa đau đớn khó chịu, vừa cầu xin để kiếp sau mình đầu thai thành con cá được không. Dù kiếp sống ngắn ngủi, nhưng ít ra cuộc đời vô âu vô lo.”

Dù trong giờ làm việc nhưng lượng khách trong trung tâm thương mại thế giới không ít. Lục Thần Phong nghe Lâm Triều Sinh nói, không bận tâm đến ánh nhìn của người khác thêm nữa, nhưng vẫn cố gắng tránh khỏi tay y, đặt sát hờ bên vai.

Lâm Triều Sinh nhích vào gần vòng tay của Lục Thần Phong: “Vì không lo lắng nữa, nên em quyết định không chữa bệnh, trốn tránh ca phẫu thuật có rủi ro quá cao ấy, thuận theo tự nhiên chấp nhận cái chết như bây giờ.”

Nhưng nếu con người ta không bất lực trước thực tại, vậy có mấy ai cam chịu tuân theo số phận đây.

Lâm Triều Sinh nói rất chậm rãi, giọng điệu thản nhiên không chút ngập ngừng thốt ra vài câu nói thật nhẹ nhàng, không có lấy chút khổ sở tiêu cực.

Trên gương mặt y chỉ lộ ra vẻ ôn hòa tự tại, có rất nhiều cảm xúc khác đã phai mờ đi theo thời gian. Lúc này đây Lục Thần Phong chỉ có thể làm một người lắng nghe chứ chẳng thể làm gì hơn, Lâm Triều Sinh vốn không cần trút giận hay an ủi, bởi y đã thỏa hiệp với số phận từ lâu lắm rồi.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Triều Sinh phải một mình gồng gánh chịu đựng suốt hai năm dài đằng đẵng ấy, Lục Thần Phong vẫn cứ cảm thấy lo lắng đau lòng không tả xiết.

“Bác sĩ ở bệnh viện Côn Minh nói em nên đến Bắc Kinh kiểm tra thật kỹ lưỡng.” Lâm Triều Sinh nhớ lại không chút bận tâm, “Em đặt mọi hy vọng của bản thân vào nơi đây, cầu nguyện bệnh mình sẽ không đến nỗi tồi tệ như lần khám đầu tiên. Cho nên khi biết tin dữ, em chỉ có thể bất lực, thất vọng tràn trề với thành phố này.”

Y quay mặt sang, đôi mày thoáng nhuốm ý cười rất đỗi dịu dàng: “Nhưng bây giờ xem ra, may mà có anh, hy vọng của em mới không bị chặt đứt.”

Xe đỗ dưới tầng hầm, xung quanh không có nơi nào che chắn. Lục Thần Phong chỉ đành ngứa ngáy nhìn chằm chằm Lâm Triều Sinh, không động tay động chân gì được.

Hai người đi đến cuối phố đi bộ, ra khỏi bóng tối nằm dưới mái che khổng lồ. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu tỏa giữa lòng thành phố, Lâm Triều Sinh quay về câu chuyện cũ: “Vừa nãy nhắc đến chuyện mua nhà. Nghe cách anh nói, có vẻ anh tin chắc mình là người mua cho em lắm nhỉ.”

Lục Thần Phong gật đầu không phủ nhận, ung dung nhướng mi: “Chứ còn gì nữa.”

Giọng điệu khiêu khích này khơi dậy lòng hiếu thắng của Lâm Triều Sinh, y tự tin nhếch môi: “Anh chờ em tìm được công việc xem, nếu thuận lợi thì một tháng em kiếm không ít hơn anh đâu. Sao anh chắc chắn em không phải là người mua cho anh?”

Nơi góc đường thưa người qua lại, Lục Thần Phong vội vàng nhìn một vòng xung quanh, đoạn đưa tay nâng mặt Lâm Triều Sinh lên, ngón tay chạm trên vành tai cưng chiều nắn nắn vân vê mấy lần, trong lòng vui vẻ dạt dào: “Thì anh đang chờ đây.”

Lục Thần Phong dự định lên kế hoạch một chuyến đi dành riêng cho Lâm Triều Sinh như khi còn ở Đại Lý hưởng thụ sự chăm sóc của y, cứ rảnh rỗi thì sẽ dẫn y đi lòng vòng xung quanh một chút. Nhưng trong căn nhà này, Lục Thần Phong nhìn chăm chăm Lâm Triều Sinh mặc bộ đồ ngủ thuần trắng bận bịu trước bếp, anh chỉ muốn gom lấy bức phong cảnh đẹp đẽ nhất này vào vòng tay mình, ai cũng không được phép liếc mắt nhìn ngắm.

Lâm Triều Sinh quơ quơ tay trước mắt anh: “Lục Thần Phong? Anh đang ngơ ngẩn gì đấy?”

Lục Thần Phong buông thõng tay, dẹp hết mọi mơ tưởng về hình ảnh người nọ trong đầu, vờ như tự nhiên hỏi: “Sao vậy?”

“Hết nước tương rồi.” Lâm Triều Sinh chìa cái chén rỗng ra, “Anh sang dì Dư mượn giúp em với.”

Lục Thần Phong chưa từng làm mấy chuyện thế này, ba bữa cơm một ngày của anh có thì thì ăn đó, làm tạm vài miếng là được rồi. Nhưng Lâm Triều Sinh thì khác, đặc biệt là kể từ khi ở chung với Lục Thần Phong, y còn nghiêm túc việc kết hợp thịt cá với các loại rau củ quả hơn, càng không qua loa chuyện cân đối dinh dưỡng và hương vị bữa ăn.

Chuyện bất ngờ là, Lục Thần Phong chịu đi thật, làm một ít chuyện lông gà vỏ tỏi chỉ nhỏ bằng hạt vừng, xào một dĩa rau củ hết sức bình thường.

Cuộc sống thầm lặng nảy sinh đổi thay từ những chi tiết nhỏ nhặt ấy, hòa cùng với củi gạo dầu muối mà ngày một thêm phần đậm đà.

Cơm nước no say, Lâm Triều Sinh rửa chén xong, ôm chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ xuống. Giờ này ánh sáng mặt trời không chiếu đến phòng ngủ, y phải mang nó ra ban công.

Lục Thần Phong lặng lẽ theo phía sau, ân cần xách bình tưới giúp Lâm Triều Sinh.

“Gần đây có cảnh đẹp gì không anh?” Lâm Triều Sinh vừa tưới cây vừa hỏi.

Lục Thần Phong hơi run, anh vừa đập bỏ suy nghĩ đưa Lâm Triều Sinh đi du lịch, nào ngờ em ấy đã chủ động hỏi tới. Anh không đáp, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Anh nhớ trước đây em từng nói với anh, nếu trong sân em trồng thật nhiều hoa thì chắc em sẽ không muốn ra ngoài nữa.”

Lâm Triều Sinh nói: “Không ra khỏi homestay, có lẽ em đã chẳng gặp được anh.”

Những cảm xúc ích kỷ, ngang ngược, nóng nảy, đùa giỡn như thế chỉ dành cho người mình yêu. Chúng không phân biệt tuổi tác hay địa điểm, có thể nảy sinh bộc phát bất kỳ lúc nào.

Lục Thần Phong tiến lên một bước, ôm chặt Lâm Triều Sinh trong vòng tay, điều mà anh đã rất muốn làm khi hai người đi dạo ở trung tâm thương mại thế giới: “Bây giờ em đã gặp được anh rồi. Em xem, hai ta có vườn trái cây nhỏ, còn có cả chậu hoa nhỏ…”

Anh lúng túng thuận theo tiếng lòng mình, dẫu biết nó ngang ngược vô lý như một đứa nhóc ba tuổi. Một người có trưởng thành đến đâu, đã đụng đến chuyện tình cảm vẫn sẽ như ấm nước sôi dội vào thanh thép nung, mọi lý trí trong chớp mắt bốc hơi thành không khí, song ngoài mặt không hề biểu hiện ra vẻ ấu trĩ.

Hai người đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Lục Thần Phong ghì chặt lấy Lâm Triều Sinh, ghé vào tai y thủ thỉ: “Cho nên em không đi đâu nữa, cùng anh ở nhà chờ cây trái của chúng ta kết quả, hướng dương nở hoa, có được không em?”