Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 37: “Em cũng không làm anh mất mặt đâu.”




Lúc còn ở Đại Lý, tản bộ bên bờ hồ dưới ánh hoàng hôn đã trở thành một loại ăn ý ngầm giữa Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh. Từ sau khi đến Bắc Kinh, hai người cũng không ngại biến nó thành một thói quen.

Ngoại ô Bắc Kinh rất yên tĩnh, ngoài đường thưa thớt xe qua lại. Thời điểm cuối xuân giao mùa này là lúc nhiệt độ tương tự với Đại Lý nhất, xung quanh nào những hàng liễu xanh biếc, những thảm cỏ mướt mát tốt tươi. Vừa qua khỏi chân cầu Đức Tự, tiếng ồn ào náo nhiệt của khu chợ nông sản đã tràn đến, như một góc nhỏ bí mật đậm hương vị sinh hoạt thường ngày.

Ký ức của Lục Thần Phong với nơi này thuở tấm bé vẫn còn nguyên vẹn. Khi ấy trường học phát đồng phục mới, anh cầm về sớm quá, chân lại dài, theo số đo tiểu học thì quần bị ngắn một đoạn, cỡ lớn lại dài hơn. Vậy nên cha Lục dẫn Lục Thần Phong đến khu chợ này tìm thợ may sửa cho ngắn lại.

Bây giờ tiệm may cũ kia đã thành cửa hàng hạt giống, ban đầu chủ cửa hàng góp vốn với bạn bè bán trái cây sấy khô. Sau khi bạn rút vốn, ông bắt đầu bán các loại giống hoa quả ở khắp nơi. Chủ cửa hàng nhớ Lâm Triều Sinh rất rõ, không phải vì y là một vị khách từng ghé mua hạt giống, mà là vì đôi mắt sáng rất đỗi trong veo và sạch sẽ kia, đuôi mắt luôn cong cong mang theo ý cười khiến người ta muốn kết bạn làm thân.

Ông nhiệt tình chào hỏi: “Cậu Lâm lại tới à.”

Lâm Triều Sinh lịch sự gật đầu chào, chỉ cho Lục Thần Phong xem túi giấy hình vuông có họa tiết treo trên tường: “Em muốn mua hạt giống hoa hướng dương.”

“Sân nhà anh em đã lấp kín rồi, nhưng mà chậu hoa nhỏ của em vẫn chưa có gì hết.”

Lục Thần Phong trầm tư suy nghĩ cả đường đi, khu chợ nông sản cũ ấy rốt cuộc có thứ bảo bối gì đáng để em ấy để trong lòng. Ai ngờ đâu là mấy hạt giống này.

Anh cười khổ, kéo cánh tay Lâm Triều Sinh đang giơ lên xuống, trắng trợn nắm lấy tay y, ra vẻ đang theo đuổi người ta, hạ giọng xuống: “Nói nghiêm túc này, tuy rằng công việc của anh vẫn chưa bắt đầu lại, nhưng chỉ cần em thích thì mỗi ngày anh vẫn đủ khả năng tặng em một bó hoa.”

Lâm Triều Sinh nói theo lý của mình: “Trước khi chúng ta dư dả thì trong nhà có gì tiết kiệm được thì tiết kiệm.”

Lục Thần Phong phản bác: “Nhưng chuyện thế này thì không nên tiết kiệm.”

Lâm Triều Sinh hỏi: “Chuyện thế nào?”

Lục Thần Phong đáp: “Chuyện làm em vui đấy.”

Lâm Triều Sinh nín cười, nghiêng đầu nhìn chủ cửa hàng. Ông đang bận tiếp vài vị khách khác, không chú ý đến hai người họ đang thì thầm to nhỏ kì lạ.

Tuy rất thích thú vui vẻ với câu nói này của Lục Thần Phong, nhưng Lâm Triều Sinh đã hạ quyết tâm, thế là hai bên cứ vậy giằng co. Y quyết định ra đòn hiểm, móc ngón trỏ mình vào ngón út của Lục Thần Phong, rồi lại giật giật tay áo anh: “Anh, mua cho em đi mà, nha anh?”

Lục Thần Phong đau đầu xoa xoa thái dương, đúng là lúc du lịch anh đã nói với Lâm Triều Sinh, làm nũng rất có hiệu quả.

Sáu tệ, được một chiếc túi giấy to bằng lòng bàn tay. Lục Thần Phong móc bóp ra, thở một hơi dài, nghe thấy chủ cửa hàng hỏi: “Không xem mấy loại khác à? Nếu trồng trong sân thì không ra được bao nhiêu hoa đâu.”

Lâm Triều Sinh lấy thêm một lọ dung dịch dinh dưỡng khác, sau đó lắc đầu: “Cảm ơn ông chủ, cháu trồng vào chậu hoa nên cũng không cần nhiều.”

Về đến nhà, Lâm Triều Sinh lấy chậu hoa nhỏ Lục Thần Phong tặng mình ra, nhờ anh ra ngoài lấy chút đất trồng vào. Lục Thần Phong thay bộ quần áo trong nhà thoải mái, bóng người cao to ngồi xổm trong sân cầm cái xẻng gỗ nhỏ xúc đất vào chậu gốm. Anh tỉ mẩn tránh mấy hòn đá và cỏ dại, đây là nhiệm vụ Lâm Triều Sinh giao cho, anh nhất định phải hoàn thành thật nghiêm túc.

Gieo hạt giống, tưới nước, thêm dịch dinh dưỡng xong, Lâm Triều Sinh đặt chậu hoa hướng dương nhỏ lên bệ cửa sổ phòng. Để mỗi sáng sớm khi vừa thức giấc, trong đôi mắt y sẽ là núi non biển hồ, là đám mây ngũ sắc mà Lục Thần Phong vẽ, còn có những áng mây trắng xen giữa trời xanh và ánh ban mai lấp ló ngoài khung cửa sổ.

Chiều hôm sau, Lục Thần Phong đang nằm trên sofa phòng khách, đối diện là bản phác thảo thiết kế cho cuộc thi. Anh suy nghĩ thêm vài chi tiết nhỏ cuối cùng, mấy ngày nữa chuẩn bị đến phòng làm việc hoàn thiện bản thiết kế. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, Lục Thần Phong thoáng cau mày, lo lắng tiếng động quấy nhiễu giấc ngủ trưa của Lâm Triều Sinh trong phòng.

Lục Thần Phong thắc mắc, bỏ bản vẽ lại đứng dậy. Anh vừa về Ngọc Viên chưa được hai ngày, sao lại có người tới thăm được.

Ngoài cửa có một thùng các tông, nhân viên chuyển phát vội vàng chạy lên tầng giao hàng. Lục Thần Phong ôm lấy, kiểm tra thông tin đơn, phần tên người nhận là “Lâm Triều Sinh”.

Cửa phòng ngủ hé ra, Lâm Triều Sinh còn đang ngủ, hô hấp đều đặn. Lục Thần Phong đứng ở cửa nhìn y, vừa định đóng cửa đi ra Lâm Triều Sinh đã lên tiếng: “Sao vậy anh?”

Lục Thần Phong nói: “Ồn đến em à?”

Lâm Triều Sinh vén chăn ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, chớp chớp mắt cho tỉnh táo rồi lấy lọ thuốc trong ngăn kéo ra: “Em ngủ dậy rồi.”

Lục Thần Phong ra bếp rót một ly nước ấm đưa lên, đặt vào lòng bàn tay Lâm Triều Sinh, ngồi bên mép giường: “Em có một thùng chuyển phát, khá nặng. Trong đó có gì?”

“Tới rồi hả anh?” Lâm Triều Sinh uống bốn viên thuốc, không trả lời ngay, “Em nghĩ anh đoán được.”

Đồ dùng hằng ngày, quần áo, đồ ăn vặt, đồ trang trí trong nhà, trong lòng đã vẽ đủ đáp án rồi. Lục Thần Phong vắt óc đáp: “Nói anh nghe đi.”

“Em kiếm thấy vài công ty ở Bắc Kinh đang tuyển dụng.” Lâm Triều Sinh bấm tay đếm tên mấy công ty đó, “Mà hai năm rồi em không đụng đến trắc địa bản đồ, cũng quên nhiều kiến thức rồi. Em định tranh thủ thời gian trước phẫu thuật ôn tập lại nên mua vài giáo trình và sách hướng dẫn.”

Lục Thần Phong muốn nói rồi lại thôi, dừng vài giây, anh nói: “Đừng để mình vất vả quá.”

“Em nghĩ mấy công ty đều có thi tuyển dụng, đó giờ em không đánh trận mình chưa chuẩn bị bao giờ.” Lâm Triều Sinh nói, “Dù ra sao đi nữa, em cũng không làm anh mất mặt đâu.”

Lâm Triều Sinh vùi mình trong ổ chăn nệm ấm áp, gương mặt thoáng ửng đỏ, Lục Thần Phong nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thật ra anh rất muốn nói chuyện với Lâm Triều Sinh, nhưng anh biết rõ Lâm Triều Sinh không cần anh đau lòng. Y chỉ hy vọng lựa chọn của mình sẽ nhận được sự ủng hộ từ Lục Thần Phong.

Lục Thần Phong cười nói: “Mấy chỗ em vừa nói anh từng nghe qua thì phải. Hình như chúng đều ở quận Triều Dương, không xa phòng làm việc của anh.”

“Đương nhiên.” Lâm Triều Sinh đáp, “Ở quá xa anh không nằm trong phạm vi cân nhắc của em.”

Lục Thần Phong bắt lấy bàn tay nhét trong chăn của Lâm Triều Sinh, ghì sát vào y, hỏi nhỏ: “Công việc tương lai đã nghĩ xong cả rồi, em còn quyết định gì mà anh không biết nữa đây?”

Lâm Triều Sinh do dự: “Có chuyện em muốn thương lượng với anh.”

Lục Thần Phong nói ngay: “Không cần thương lượng. Em chỉ cần nói, anh sẽ phụ trách chấp hành.”

“Phòng làm việc của anh có dư cái bàn cái ghế nào không?” Lâm Triều Sinh ngại ngùng cười, “Em không muốn nằm nhà cả ngày, có thể cùng tan làm với anh được không? Nhưng em sợ lại ảnh hưởng đến anh làm việc.”

“Không.” Lục Thần Phong khẳng định chắc nịch, “Chỉ giúp anh có động lực thêm thôi.”

Lâm Triều Sinh lấy một cặp chặn sách trong thư phòng, xếp gọn sách vừa mua lên bàn. Mấy ngày tiếp theo, lúc nào Lục Thần Phong cũng có thể ngắm nhìn bóng lưng Lâm Triều Sinh chuyên chú ngồi trước bàn học, ánh mặt trời tràn vào từ cửa sổ như họa nên một bức chân dung tinh tế tuyệt đẹp.

Cuối tháng tư, cây ăn quả nảy mầm rất nhanh. Lâm Triều Sinh cầm bình tưới cây đi loanh quanh khắp vườn, cửa đang mở, đứng cạnh chậu ớt có thể vừa lúc nhìn thấy Lục Thần Phong đang ngồi trên sofa đọc sách uống trà.

Ham thú nghịch ngợm của Lâm Triều Sinh trỗi dậy, y tò mò muốn biết bao lâu Lục Thần Phong lại nhìn mình một lần. Thế là thỉnh thoảng y lại cố ý biếng nhác vươn vai duỗi người, làm bộ vận động cơ thể, quơ quơ bình tưới vẽ một bông hoa trên đất. Chơi đến mức đổ mồ hôi đầy người, vậy mà Lục Thần Phong vẫn không quay đầu nhìn sang lần nào.

Lâm Triều Sinh chống hai tay lên hông, cảm thấy không ổn rồi. Một giây sau, y cầm chậu hoa nhỏ đặt trên đầu mình, đúng như dự đoán, mắt Lục Thần Phong dừng trên trang sách, thế mà khóe môi lại không kìm được cong cong lên.

Vui vẻ đạt được mục đích, Lâm Triều Sinh tiếp tục cúi người tưới mấy mầm cây. Thực ra y đoán được Lục Thần Phong vẫn lén liếc mắt nhìn mình từ lâu lắm rồi. Vì sao ấy hả, vì người này đọc mãi mà không chịu lật sang trang mới chứ sao.