Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 34: Gặp được em là thấy được cuộc sống




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người có thể khiến Lục Thần Phong tời bời tan tác, vua tôi trong ngoài khốn đốn, rồi lại vội vã muốn cởi mũ giáp giao tấm chân tình của mình ra, e rằng chỉ có mình Lâm Triều Sinh.

Nghe tiếng tim đập rối loạn trong lồng ngực, hơi thở của Lục Thần Phong khẽ run lên, không khí lặng thinh đầy căng thẳng giữa hai người nhuốm phần dịu dàng.

Khi chim sẻ đập cánh rời khỏi ban công, mọi ồn ã bên ngoài sân tan đi nhường chỗ cho từng luồng gió mơn man ấm áp kéo đến, Lâm Triều Sinh tựa lưng trên lan can, chạm vào trán Lục Thần Phong.

Y dịu giọng đáp: “Em đi với anh.”

Cả cơ thể như nhẹ bẫng đi trong phút chốc, Lục Thần Phong nhắm nghiền mắt, thả lỏng đầu óc căng thẳng. Mọi giác quan trở về, anh mới đứng thẳng người ôm lấy Lâm Triều Sinh.

Anh biết Lâm Triều Sinh không hề lo lắng khi phải đối diện với tương lai, em ấy là người tiếp thêm cho mình lòng can đảm.

Trở lại phòng của Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong đổi vé máy bay thành năm giờ chiều, mua thêm một chỗ cho Lâm Triều Sinh. Lúc tin nhắn xác nhận gửi đến, tâm trạng anh kích động đến độ khó lòng kiềm chế. Anh hít sâu một hơi, dời mắt hỏi màn hình, để hình ảnh Lâm Triều Sinh đang sắp xếp hành lý lấp đầy đôi mắt.

Anh muốn đưa người này về nhà mình.

Lục Thần Phong ngồi xuống cạnh Lâm Triều Sinh, giúp y gấp quần áo rồi nhìn y xếp vào gọn gàng, chợt nói một câu không đầu không đuôi: “Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã bất chấp tất cả, bằng lòng tin tưởng anh.

Lâm Triều Sinh mỉm cười, với tay cầm lấy chậu hoa nhỏ trưng trên tủ đầu giường, lấy giấy bọc gói lại cẩn thận, nhét vào ngăn riêng đựng mấy thứ bằng khen chứng nhận: “Anh và em đã quen thuộc với nhau thế này rồi, em không khách sáo với anh nữa đâu đó.”

Giản Y bưng bữa sáng đẩy cửa vào, sững người tại chỗ như trời trồng. Cậu thấy hai người đàn ông tụ lại quanh một chiếc vali cười run cả vai, hãi hùng trượt cả kính xuống mũi.

Vốn định hỏi xem Lục Thần Phong có cần giúp đỡ gì không, Giản Y còn chưa kịp mở miệng đã lướt mắt thấy chiếc vali con bên giường. Cậu chớp chớp mắt, nhìn chiếc vali lớn đang mở toang ra trên sàn, nhảy bổ ra rống lên: “Anh! Anh lại muốn đi đâu nữa!”

Nửa tiếng sau, Giản Y ngồi chết dí ngoài sảnh, lắc lắc đầu đầy khó hiểu, lát sau lại giơ tay lên, bắt đầu dụi mắt liên hồi.

Lâm Triều Sinh đứng gần bên sờ sờ cái đầu đinh gai tay nọ, hắng giọng, ra chiều lễ phép gọi: “Ông chủ Giản này.”

Giản Y dỗi hờn đỏ hoe cả mắt, dứ dứ nắm đấm lên: “Anh đừng có mà nói chuyện với em nữa!”

Tuy không cam lòng để Lâm Triều Sinh rời đi, song Giản Y buộc phải ủng hộ quyết định của anh, thậm chí thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Cậu nhìn Lục Thần Phong bằng ánh mắt phức tạp, vừa hoài nghi lại vừa cảm kích. Một đứa nhóc không hiểu phải biểu đạt cảm xúc thế nào, cứ vậy xoắn xuýt quay ngoắt mặt đi, bĩu bĩu môi nén nước mắt.

Lâm Triều Sinh cho cậu chút thời gian ổn định, cầm xấp danh thiếp trên quầy lên. Đến lúc phải thay rồi.

Lúc này, Lục Thần Phong chợt chìa tay ra trước mặt y: “Đưa anh một tấm, anh nhét vào bóp.”

Lâm Triều Sinh ngạc nhiên: “Ngày đầu tiên anh đến em không đưa cho anh à?”

Lục Thần Phong nghiêm túc nhớ lại: “Hình như không có thật.”

“Kỳ lạ, em luôn đưa danh thiếp cho khách đầu tiên mà.” Lâm Triều Sinh đưa cho Lục Thần Phong, nói, “Chắc là lúc đó em mải chú ý đến anh quá.”

Giản Y không nghiêng đầu, quay hẳn lưng sang đối diện hai người, cái bóng đèn sáng trưng này cũng biết ngại chứ bộ.

Xe đến sân bay Đại Lý đặt lịch lúc hai giờ chiều, chờ Lâm Triều Sinh chuyển giao quyền sở hữu quản lý homestay cho Giản Y xong, Lục Thần Phong đứng trước quầy trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Trước khi đi, anh muốn đến viếng cô chú một lúc.”

Lâm Triều Sinh dự định đi một mình, không ngờ Lục Thần Phong lại chủ động đề nghị. Y xúc động lắm, đoạn mỉm cười gật đầu: “Ừm, chúng ta cùng đi.”

Vẫn là một người đạp xe một người chạy xe điện. Giữa tháng tư, những khóm hoa ven bờ Nhĩ Hải đua nhau nở rộ, đôi lúc Lâm Triều Sinh sẽ thả chậm tốc độ, muốn thưởng thức những cánh hoa tốt tươi xinh đẹp ấy thêm vài lần.

Lục Thần Phong chạy theo phía sau, dòng hồi tượng chợt quay về cảnh tượng lần đầu họ cùng lái xe. Cũng như lần ấy, bóng lưng Lâm Triều Sinh vẫn ở trước mắt, Lục Thần Phong nghĩ thế nào cũng không ngờ được anh sắp cùng người mình tình cờ gặp gỡ trong chuyến du lịch này đi đến tương lai.

Chùa Chính Giác không lớn, sân trước nhỏ hẹp, cửa vào đã cũ kỹ mục nát, bên ngoài là một chiếc bảng tên phủ sơn. Nếu không có Lâm Triều Sinh dẫn vào, Lục Thần Phong còn tưởng đây chỉ là một căn nhà bình thường.

Cửa hẹp nên mỗi lần chỉ vào được một người, bên tường trồng hai cây bồ đề, có vài du khách đang gõ trống lưỡi thép*. Từ khi Lâm Triều Sinh bước vào nhà chính điện, y đã thay thành vẻ trang nghiêm, hai tay nhận lấy nén nhang sư thầy đưa đến, quỳ xuống trước bài vị cúi lạy ba lần.

(*) Trống lưỡi thép:

Lục Thần Phong ở phía sau y, xin hai ngọn nến Phật từ chỗ sư thầy, cùng quỳ lạy với Lâm Triều Sinh. Anh đốt nến đặt cạnh hai bài vị, thắp nhang cúi đầu ba lần.

Bắt được đôi môi khẽ mấp máy của Lục Thần Phong, viếng cha mẹ xong, Lâm Triều Sinh ổn định cảm xúc, lúc lấy xe điện hỏi anh: “Anh nói gì với cha mẹ em thế?”

Lục Thần Phong nắm tay Lâm Triều Sinh, cẩn thận từng chút một che chở y qua khỏi khoảng tối bên kia cửa: “Anh xin phép cha mẹ em yên tâm giao em cho anh.”

Lâm Triều Sinh thay họ trả lời: “Yên tâm.”

Để an ủi Giản Y, buổi trưa Lâm Triều Sinh tự xuống bếp làm mì nấm rừng và gà bọc lá sen. Mắt Giản Y sưng thành hai cục hạch đào to đùng, cậu nhóc cúi gằm đầu gặm thịt gà, thẫn thờ nhìn bát cơm, dây dưa thật lâu cũng không nỡ nuốt xuống.

Giản Y là một đứa trẻ đáng thương. Biết gia cảnh khó khăn, cậu muốn tằn tiện chi tiêu để chị gái học xong cấp ba, vậy nên bỏ học từ sớm để ra đời bươn chải. Vật vờ qua được mấy tháng, cậu nhóc cứ nghĩ mình sẽ cứ sống lay lắt như thế cả đời này.

Ban đầu ôm suy nghĩ thử một lần cho vui đến xin việc ở Giai Tịch, nào ngờ đến nay đã hơn hai năm. Giản Y không chỉ quen được Lâm Triều Sinh, cậu nhóc còn xác định được phương hướng tương lai cuộc đời mình.

“Anh ơi, anh phải sống thật tốt đấy.”

Thiếu niên chạy theo trong gương chiếu hậu ngày một xa dần. Lâm Triều Sinh quay đầu nhìn chằm chằm Giản Y đang lớn giọng khóc hết nước mắt, vẫy vẫy tay với cậu nhóc, đáp lời trong lòng: “Anh hứa.”

Khi xe chạy trên đường cao tốc ven bờ hồ, tài xế chỉ tay ra ngoài cửa sổ, vui vẻ nói với hai vị khách ngồi sau: “Hai cậu may mắn thật, hôm nay bầu trời Nhĩ Hải có mây ngũ sắc, đẹp lắm, chẳng xuất hiện được mấy khi đâu.”

Lâm Triều Sinh hạ cửa xe xuống để gió mát tràn vào. Y ngắm nhìn đám mây bồng bềnh đầy màu sắc trên nền trời, thầm nguyện ước một điều trong lòng.

Trong lần cuối cùng ở sảnh trước Giai Tịch trước khi đi, Lục Thần Phong ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, lấy quyển lưu bút trên kệ sách ra, đặt bút viết: Cảm ơn ông chủ Lâm đã chăm sóc chu đáo mấy ngày qua.

Lâm Triều Sinh cũng ghi câu trả lời vào cuối lời nhắn của “vị khách” này: Sau này nhờ anh Lục chăm sóc tôi nhiều hơn 

Hoàn tất thủ tục bay xong, đến khi hai người ngồi trong phòng chờ, Lục Thần Phong vẫn không nhịn được, tò mò hỏi Lâm Triều Sinh vừa cầu nguyện điều gì.

Lâm Triều Sinh ôm cặp táp của Lục Thần Phong, nhìn vào mắt anh rồi nhìn dòng người ngược xuôi phía sau, trong ấy có rất nhiều những cặp vợ chồng và đôi tình nhân, cuối cùng dừng mắt ở phong cảnh đường bay ngoài cửa kính.

Lâm Triều Sinh nói: “Hy vọng vận mệnh sẽ giúp tình yêu thật bền lâu.”

Năm giờ ba mươi chiều, khi ánh hoàng hôn buông dần, chuyến bay đến Bắc Kinh đúng giờ rời khỏi sân bay Đại Lý. Lục Thần Phong nhìn Lâm Triều Sinh đang ngủ say bên cạnh mình, nhẹ nhàng đắp chăn cho y.

Ngày bắt đầu chuyến hành trình này, Lục Thần Phong nản lòng thoái chí, cho rằng số phận ép anh phải trải qua từng ấy những khó khăn, mọi thứ anh có đều sẽ mất đi, mọi thứ tìm đến anh rồi cũng sẽ rời đi.

Nhưng vào một ngày nào đó, ở một tháng nào đó trong một năm nào đó, Lâm Triều Sinh ngồi trước bàn làm việc của phòng ngủ hai người, ánh mặt trời dịu dàng mơn trớn lấy đôi gò má. Y mở quyển nhật ký của mình ra với một tâm trạng rất khác với bao lần trong quá khứ, phát hiện vào đêm trước ngày hai người rời khỏi Giai Tịch ấy, Lục Thần Phong đã để lại một lời nhắn cho chuyến đi lần này, cho cuộc gặp gỡ giữa họ, cho sự thẳng thắn với người trong lòng.

Lâm Triều Sinh trân quý vuốt ve những con chữ của Lục Thần Phong, một hàng chữ viết tay gọn gàng mà tinh tế: Mặc cho năm tháng thăng trầm vần xoay, gặp được em là thấy được cuộc sống.