Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 31: “Lâm Triều Sinh, anh không thể chờ thêm nữa.”




Ánh trăng dịu dàng, giọng nói Lâm Triều Sinh hệt tựa tiếng gió thầm thì giữa không trung, làm lòng Lục Thần Phong dậy sóng.

Hai trái tim đối diện nhau nện những nhịp đập rộn ràng, họ vốn nên thận trọng, kiềm chế, luống cuống. Nhưng ánh mắt Lâm Triều Sinh lại khiến Lục Thần Phong đang chìm trong những hồi ức rối ren chầm chậm bình tĩnh, và anh cảm thấy lòng mình bình yên dễ chịu.

Không gian dưới tấm chăn đã ấm áp từ lâu, Lâm Triều Sinh rụt cổ vào chiếc áo lông, chỉ để nửa khuôn mặt mình bên ngoài. Phần tóc mái bị ướt lúc rửa mặt ngỗ ngược dính vào chân tóc, để lộ phần trán trắng nõn mịn màng.

Lục Thần Phong không muốn dời mắt, gương mặt chìm trong đêm tối ấy của Lâm Triều Sinh quá đỗi hoàn mỹ.

Mãi đến khi mệt mỏi và hơi thở bên tai nhẹ đi, Lục Thần Phong chăm chú nhìn đôi mi rủ xuống của Lâm Triều Sinh, nghĩ y sẽ chìm vào giấc ngủ nhanh thôi. Nào ngờ chỉ vài giâu sau, giọng Lâm Triều Sinh chợt vang lên giữa không gian tĩnh mịch: “Tôi sẽ ở bên cạnh anh.”

Tim Lục Thần Phong ngưng đập.

“Không chỉ ở bên cạnh anh.” Lâm Triều Sinh nhắm nghiền hai mắt, khóe môi cong cong, “Còn có thể chứng kiến anh thêm một lần.”

Âm cuối chưa tan, một cánh tay ngang ngược vươn tới, Lâm Triều Sinh bị ép ngẩng đầu lên, sợ đến độ mở to hai mắt.

Dù động tác ôm của Lục Thần Phong rất mạnh bạo, song cánh tay vòng qua tai kia không dám làm càn, khuôn phép siết chặt nắm tay rồi để hờ trên đáy lều.

Hô hấp hỗn loạn, Lục Thần Phong hít một hơi thật sâu, run run cất tiếng: “Lâm Triều Sinh, anh không thể chờ thêm nữa.”

Anh tuyên bố trong thấp thỏm và lo lắng: “Anh muốn trở thành người yêu em, ngay lúc này.”

Người đàn ông ba mươi hai tuổi rõ ràng luôn lo trước tính sau, nếu đây không phải giữa đêm hôm khuya khoắt, vậy biểu cảm khẩn thiết này, giọng điệu ấu trĩ này, lẫn mọi hành động cứng ngắc của anh ta hẳn sẽ khiến ai nấy đều tưởng rằng đây là một thiếu niên ngây thơ chưa trải đời.

Lục Thần Phong căng thẳng, Lâm Triều Sinh cũng không khá hơn bao nhiêu. Y không nỡ để người nọ chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, vội vàng đáp: “Vâng.”

Y nói: “Bao lâu cũng được.”

Trong tư thế vụng về khó xử, hai người vậy mà cũng nhắm mắt ngủ đến sáng. Sắc trời tờ mờ chưa tỏ, màn đêm mù mịt nhuộm một tầng màu xám nhạt, ánh bình minh sắp tràn đến nơi chân trời.

Lục Thần Phong đề nghị cùng nhau đến Hoa Điện ngắm mặt trời mọc.

Dường như hai chữ “người yêu” ấy ẩn chứa thứ ma lực rất khó để diễn tả thành lời. Lâm Triều Sinh nghĩ tới lúc gấp chăn gối, chợt nhoẻn miệng cười, lúc uống nước cũng cười, khi đánh răng vẫn đang cười, thậm chí ngay cả khi uống thuốc cũng cười.

Lục Thần Phong cũng vì sức mạnh thần kì của thân phận “người yêu” ấy mà không ngại ngùng kiêng dè gì nắm lấy tay Lâm Triều Sinh, mà nắm rồi sẽ siết chặt không chịu buông, bước đi nghênh ngang quang minh chính đại.

Trong mắt là mảng màu lam thẫm xuôi theo dòng suối và tiếng chim ríu rít giữa những ụ cỏ khô chất đống. Lâm Triều Sinh đi trước, Lục Thần Phong cầm máy ảnh theo sau, kỹ thuật chụp của anh rất có tay nghề, mấy bức ảnh chụp ra đều làm Lâm Triều Sinh rất hài lòng.

Nền trời sáng lên, ánh bình minh phủ lấp dưới tầng mây thấp thoáng ẩn hiện, Lục Thần Phong cõng Lâm Triều Sinh một lúc. Khi mặt trời bắt đầu lên cao, hai người đã đặt chân vào bãi Hoa Điện mênh mông.

Dải xanh biếc trải lan khắp mọi nơi, biển hoa giữa thung lũng rực rỡ giữa những mảng sắc màu tươi sáng tuyệt đẹp. Nào hoa đỗ quyên, hoa sơn trà, mẫu đơn lẫn móng rồng; xen lẫn điểm xuyết vài bông cúc Paris và oải hương.

Những cánh hoa chan hòa vạt nắng mai nhạt trong, cơn gió thoảng qua đưa những giọt sương rơi trên nhành cỏ non. Lâm Triều Sinh bước vào buổi sớm tinh mơ ấy, cơ thể thoảng hương hoa làm người đắm say.

Sắc núi ngày xuân mơn mởn ngát xanh, mây mù lưa thưa rải rác, trời đất trong thoáng chốc bừng sáng lên, ao hồ với đủ kích cỡ khác nhau như những viên kim cương quý giá trong rương châu báu, lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Lục Thần Phong thu khung cảnh nọ vào ống kính, lúc hạ khuỷu tay xuống, Lâm Triều Sinh gọi: “Anh người yêu ơi.”

Lục Thần Phong quay người lại, ý cười đã nhuốm trên đuôi mày thật lâu, tầm nhìn của anh phủ kín sắc hoa, Lâm Triều Sinh dang cả hai tay: “Tới chỗ em đi.”

Khoảng cách giữa họ không xa, nhưng Lục Thần Phong vẫn chọn chạy nhanh đến.

Sốt ruột ôm người mình thích vào lòng, cái ôm không mạnh bạo cũng không chặt chẽ, Lục Thần Phong riết lấy cánh tay buông thõng bên hông của Lâm Triều Sinh, chạm đến cái an lòng bình yên mà từ lâu lắm rồi anh không gặp thấy.

Lục Thần Phong khom người, tựa cằm trên vai Lâm Triều Sinh, núi non, mặt hồ lẫn lẫn từng ngọn cỏ cánh hoa phản chiếu nơi đôi ngươi rất khác với khung cảnh anh vừa nhìn ngắm. Anh nghiêng mặt sang, áp mắt mình lên tai người nọ, ngạc nhiên nhận ra có lẽ mình thích Lâm Triều Sinh nhiều hơn cả những gì mình nghĩ.

Chuyện tốt đẹp nhất thế gian này không gì sánh bằng một ngày nắng ấm sạch trong, một tách trà nóng giữa đêm trăng dịu mát, cùng với, một tình yêu đến từ hai phía.

Lâm Triều Sinh cất tiếng: “Khi em còn rất bé vẫn thường nghe người lớn nói rằng, chỉ cần trong lòng có người mình thích, vậy có thể nghe được tiếng vọng ngân khi hoa nở.”

Lục Thần Phong nhìn Hoa Điện như đang đung đưa trong gió, anh thấy văn vẻ mình ngốc nghếch vụng về, nói chẳng ra được gì dễ nghe, chỉ có thể ôm lấy người trong lòng gần hơn, chặt hơn nữa.

Khi các du khách khác bắt đầu khởi hành, Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh đã trên đường trở về, hai người ở rẫy dược liệu cả buổi sáng, buổi tối lại ngủ trong lều.

Vẫn giống đêm trước, hai người chắp vá quá khứ của nhau, nói về những chuyện cũ vui vẻ thú vị, chia sẻ vài chuyện công việc mình tâm đắc. Trong không gian nho nhỏ ấm áp chỉ có hai người, họ ủ ấm nhau dưới tấm chăn mỏng, mười ngón tay đan chặt.

“Hôm nay có phải em vui vẻ hơi quá không.” Lục Thần Phong giơ đồng hồ ra trước mặt Lâm Triều Sinh, “Mười một giờ rưỡi rồi.”

Lâm Triều Sinh chẳng thèm để tâm, hỏi đầy mong đợi: “Anh thì sao?”

“Anh vui lắm.” Lục Thần Phong cảm thấy câu trả lời này chưa đủ biểu cảm chân thành, vội vàng bổ sung một câu, “Chưa từng vui như vậy.”

Trò chuyện đến gần nửa đêm, hai người mới vào giấc. Rạng sáng, trong lều chợt có tiếng rên rỉ yếu ớt, dù Lâm Triều Sinh cẩn thận thế nào cũng vẫn quấy rầy giấc ngủ nông của Lục Thần Phong.

Lâm Triều Sinh một tay ấn ngực, một tay lục tìm lọ thuốc trong balo, lượng thuốc uống vào nhiều hơn bình thường.

“Không khỏe à em?” Lục Thần Phong cầm ly nước ấm giúp y, lo lắng hỏi.

“Nhiệt độ giảm, vận động quá sức sẽ bị đau.” Lâm Triều Sinh trả lời, nhíu mày ho khan hai tiếng, “Không sao đâu, em quen rồi.”

Lục Thần Phong sốt ruột hoảng loạn nắm lấy tay Lâm Triều Sinh, may mà được anh ủ ấm nên không lạnh đi. Anh sợ buổi sáng Lâm Triều Sinh bị lạnh, vội cởi áo gió khoác thêm bên ngoài lớp áo lông, nhưng chưa kịp khoác lên Lâm Triều Sinh đã lắc đầu từ chối, nhỏ giọng ngập ngừng: “Lục Thần Phong à, ôm em lần nữa được không anh? Buổi sáng vẫn chưa đủ.”

Lục Thần Phong mở áo lông của Lâm Triều Sinh ra, giữ chặt lấy cơ thể gầy gò trước mắt, áp lên lồng ngực nóng hổi. Khóe mắt Lâm Triều Sinh bỗng nhiên đỏ bừng, đây là lần đầu tiên y không cần một mình đối diện với bệnh tật ốm đau. Đêm nay, y tuyệt đối sẽ không buông Lục Thần Phong ra.

Xế chiều hôm nay thừa dịp Lâm Triều Sinh lọc mấy bức ảnh trong máy, Lục Thần Phong lên mạng tìm đọc tài liệu về bệnh u tuyến ức. Triệu chứng của mỗi lần phát bệnh là ho khan ớn lạnh, tức ngực, khó thở, tay chân mềm nhũn, trường hợp nặng hơn ngực sẽ sưng lên mỗi khi thở, đau đớn như kim châm phải.

Mỗi lần ốm đau, người ta thường trở nên mỏng manh yếu đuối. Lâm Triều Sinh vùi mình vào ngực Lục Thần Phong, nắm áo sơ mi anh đến nhăn nhúm, lúc nhìn ánh trăng trên bầu trời, y thật lòng thổ lộ: “Sau khi bị bệnh em thường tự hỏi mình liệu kiếp trước của em đã nỗ lực đủ chưa, hay là hối tiếc vì không đạt được mục tiêu mình kỳ vọng.”

Vẻ mặt Lục Thần Phong đau đớn khổ sở, anh vẫn lắng nghe rất nghiêm túc.

“Ước mơ năm hai mươi mốt tuổi của em là trở thành một kỹ sư trắc địa, em đăng ký làm nghiên cứu sinh ở một trường đại học nổi tiếng, cố gắng vì một công việc thật tốt sau này.” Lâm Triều Sinh nói không trôi chảy, hơi thở gấp gáp song giọng điệu rất kiên định, “Tuy em không hoàn thành hết lý tưởng của mình, nhưng vẫn xem như chạm được đến rồi.”

“Trong hai năm mở Giai Tịch, em gắng sức chấp nhận hiện thực. Suy nghĩ của em ngày một tốt đẹp hơn, nhưng luôn cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, không biết phải lấy gì lấp đầy.” Lâm Triều Sinh nói, “Làm việc, ngắm hoa, chụp ảnh, bận rộn đủ chuyện nhưng cũng không được, nó vẫn không đúng.”

Lần phát tác bệnh đến vội mà đi cũng nhanh. Tầm nửa tiếng sau, nhịp thở của Lâm Triều Sinh dần trở về đều đặn, cơ thể gồng lên chịu đựng cũng thả lỏng, y nói: “Lục Thần Phong à, em gặp anh đúng lúc quá.”

Không sớm không muộn, lúc bản thân ở trong trạng thái hài lòng nhất, Lâm Triều Sinh muốn gửi trao nơi Lục Thần Phong chút tình cảm mà sau này anh sẽ không bao giờ hối hận khi nhớ về. Y thỏa mãn mỉm cười, nhẹ giọng: “Bây giờ em không còn gì tiếc nuối.”