*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thần Phong khẽ nhíu mày, cầm lấy cọ hỏi: “Cậu chắc không? Lỡ tôi vẽ không đẹp thì sao?”
“Quà anh tặng mà.” Lâm Triều Sinh trả chỗ cho Lục Thần Phong, “Đương nhiên anh là người làm rồi.”
Lục Thần Phong không từ chối, lúc ngồi xuống còn xoay xoay cổ tay, kéo chậu hoa nhỏ lại, khó hơn so với vẽ tranh trên mặt phẳng: “Cậu muốn vẽ gì?”
Lâm Triều Sinh đáp: “Anh quyết định đi.”
Ngậm lấy âm tiết cuối cùng, trong đầu Lục Thần Phong hiện lên quang cảnh tầng thượng sau cơn mưa tiết Thanh Minh, bóng lưng Lâm Triều Sinh tựa mình lên ban công ngắm nhìn núi đồi. Vội ngưng dòng suy nghĩ, Lục Thần Phong nhớ lại bức phong cảnh trên tường hành lang, chấm lên màu xanh lam, di chuyển đầu cọ ổn định. Dù đang vẽ trên mặt cong, song đường nét vẫn gọn gàng mượt mà, chỉ vài nét đầu tiên đã phác họa ra đường bờ hồ.
Sau đó là màu xanh lục, dãy núi nhấp nhô trùng điệp hiện lên đầy hoàn mỹ.
Lâm Triều Sinh chăm chú dõi theo từng lớp màu sắc được phủ lên chậu hoa nhỏ, chợt hỏi anh: “Nghề của anh có liên quan đến mỹ thuật đúng không?”
Đưa mắt nhìn Lâm Triều Sinh đang rất ngạc nhiên, Lục Thần Phong có chút cười khổ hỏi ngược lại: “Xem như vậy, đáng giật mình đến thế à?”
“Đương nhiên rồi.” Lâm Triều Sinh thở dài, “Dân mỹ thuật giỏi nhất là vẽ vật thật và tranh phác họa. Họ thường nhạy cảm và để tâm rất kỹ đến bố cục, màu sắc, góc sáng đổ bóng mọi thứ, mấy tấm hình kia của tôi chẳng phải “Múa rìu qua mắt thợ” rồi à?”
“Thực ra tôi rất thích bố cục ảnh của cậu.” Lời khen này nói đến tác phẩm mới nhất của Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong vẫn đưa cọ rất đều tay dù đang nói chuyện, sự tập trung vẫn dồn hết lên chậu hoa nhỏ trong tay mình. Anh chủ động nói: “Mỹ thuật là môn chuyên ngành tự chọn của tôi thời đại học, bây giờ tôi thường làm một ít thiết kế.”
Lâm Triều Sinh tò mò hỏi: “Cụ thể là gì thế?”
Lục Thần Phong cười cười: “Cậu sẽ không thấy hứng thú đâu.”
Nửa tiếng sau, trên chậu hoa nhỏ xuất hiện một bức tranh phong cảnh hoàn chỉnh. Lục Thần Phong nhìn thật kỹ, sang trái lại sang phải, cứ cảm thấy phần bầu trời không nên để trắng, dường như hơi thiếu thiếu một thứ gì đó.
Không mất nhiều thời gian, Lục Thần Phong lục tìm trong trí nhớ, chuyển đầu cọ vào lọ màu cam, nói: “Trên đường từ sân bay Đại Lý đến Nhĩ Hải, tài xế taxi đã nói với tôi một chuyện.”
Lâm Triều Sinh hỏi: “Gì thế?”
Lục Thần Phong: “Người ấy nói với tôi, khi nhìn thấy mây ngũ sắc trên bầu trời Nhĩ Hải, cầu nguyện với nó không chừng sẽ thực hiện được.”
Lúc đang nói mấy lời này với Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong nhớ đến bức ảnh đầu tiên y treo ở đầu hành lang. Cảnh vật rất đơn giản, chỉ có vài áng mây ngả sắc cam nhạt nhòa. Anh bất giác nghĩ, lúc ấy Lâm Triều Sinh có ước nguyện điều gì hay không, nếu có thì cậu ấy đã muốn gì nhỉ.
Lâm Triều Sinh hỏi: “Anh trả lời thế nào?”
“Rõ ràng, chuyện thực hiện nguyện vọng không liên quan đến mấy thứ đó, một dạng mê tín mà thôi.” Lục Thần Phong nói xong, hỏi ngược lại, “Ông chủ Lâm nghĩ thế nào?”
Câu trả lời của Lâm Triều Sinh lại khiến Lục Thần Phong rất bất ngờ: “Tôi chỉ nghĩ rằng, mọi thứ có thể an ủi tâm hồn đều đáng để tin tưởng.”
Cổ tay khựng lại, Lục Thần Phong không dám để mình phân tâm quá nhiều, thế nhưng đáp án của Lâm Triều Sinh như đã chạm vào lòng anh. Để đến giờ phút này anh mới nhận ra điều “tốt lành” mà tài xế đã nói đến khi ấy.
“Khá ổn rồi.” Lục Thần Phong đặt cọ xuống, đưa chậu hoa cho Lâu Triều Sinh, “Vẽ không đẹp lắm, cậu thông cảm nhé.”
Lâm Triều Sinh hài lòng nhận lấy, nói: “Anh khiêm tốn quá rồi.”
Lục Thần Phong phủi bụi vương trên tay áo mình: “Cậu không chê thì tốt quá.”
Hoàng hôn dần buông, màn đêm kéo đến xua ánh chiều tà tan đi. Hai người cùng nhau trở về, hai bên đường chỉ còn lẻ tẻ vài nơi bày bán, không gian tĩnh lặng thỉnh thoảng vang lên tiếng trẻ em hò hét nô đùa. Lâm Triều Sinh cầm chậu hoa nhỏ trong tay, chốc chốc lại đổi bên, muốn hong cho lớp màu bên ngoài khô đi.
Lục Thần Phong mím môi cười, cố ý chọc y: “Cậu mệt chưa? Để tôi giúp cậu cầm một lát.”
“Không cần đâu.” Lâm Triều Sinh di mắt theo họa tiết vẽ trên chậu hoa, “Tôi không mệt.”
Sau bữa cơm tối, Lâm Triều Sinh đi về phòng. Lục Thần Phong biết rõ giờ nghỉ ngơi của y, không quấy rầy nữa. Anh cũng về phòng, mở vali ra đặt xuống đất, đó tiếp vòng qua tủ đến ban công, lấy bộ quần áo mình giặt hôm qua vào gấp gọn.
Sáng nay ngủ nhiều, có lẽ đêm nay sẽ không buồn ngủ. Lục Thần Phong đã quen với việc ngủ bù trên máy bay, vì vậy quyết định ra sảnh để tiêu bớt thời gian.
Giản Y chừa cho Lục Thần Phong bóng đèn nhỏ trên kệ sách, ra hiệu anh có thể gọi cậu bất cứ lúc nào. Anh cảm ơn ấm trà Giản Y pha, nhẹ giọng nói một câu “Ngủ ngon”.
Lục Thần Phong mở tập giấy vẽ, bắt đầu xem xét bản thiết kế của mình. Trên mặt giấy là một chiếc vòng cổ đá ruby, đủ hào nhoáng đẹp đẽ, đủ quý phái xa hoa, cũng đủ để khó quên trong một cái liếc mắt. Nhưng ngoài vẻ xa xỉ chung chung, Lục Thần Phong không tìm ra tác phẩm này đặc sắc ở điểm nào.
Nói cách khác, là thiếu đi chất riêng của một cá nhân.
Khi đã chìm sâu vào dòng suy nghĩ thường sẽ rất khó thoát ra, đến khi Lục Thần Phong không tìm ra được gì hơn mà thả bút xuống, kim giờ trên đồng hồ đã chỉ qua số mười hai. Bóng đêm ngoài cửa sổ như dòng thủy triều đen ngòm đặc quánh tràn vào sảnh, Lục Thần Phong mệt mỏi xoa mặt, mỗi lần cảm hứng bị hạn chế, anh đều cảm thấy cực kì trống rỗng và thất vọng.
Cách tự cứu mình là đọc sách để giải quyết áp lực, Lục Thần Phong đứng dậy phần vai và cánh tay tê cứng mỏi nhừ, ngẩng đầu chọn một cuốn sách trên giá. Gần như nghe theo điều khiển của tiềm thức, anh dừng mắt ở cuốn sổ bọc da bên cạnh lưu bút, đưa tay rút ra, muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình trước khi rời khỏi Giai Tịch.
Bìa không có chữ, Lục Thần Phong mở ra trang đầu tiên, một dòng chữ viết tay cứng cỏi mạnh mẽ đập vào mắt: Viết cho một Lâm Triều Sinh tốt nhất.
Mi mắt Lục Thần Phong giật giật, đột nhiên cảm thấy cuốn sổ này hơi nóng đến phỏng tay. Hình như anh không nên chạm vào nó, dù sao đây cũng là thứ người khác viết cho Lâm Triều Sinh.
Ngay sau đó, anh phát hiện phía cuối trang còn vài chữ, đọc thật chăm chú: Cho xem đó
Khuôn mặt cười cuối dòng nghịch ngợm quá mức. Lục Thần Phong thoáng cong khóe môi, suy tư trong chốc lát, nhắm chừng mấy cuốn sách khác bây giờ đọc cũng không vào được bao nhiêu. Thôi thì nếu chủ nhân đã cho phép, anh cũng định tiếp tục lật xem vậy.
Đọc được hai dòng, Lục Thần Phong nghi hoặc xem vài trang đầu tiên, nếu anh không lầm, vậy những dòng ghi chép trong này đều là Lâm Triều Sinh viết cho bản thân mình.
Chủ yếu là các trích đoạn trong các bộ phim và tác phẩm nổi tiếng, một phần nhỏ thuộc về nhạc kịch và thơ ca. Lâm Triều Sinh chọn đoạn trích để chép xuống tương ứng với tâm trạng trong ngày, cuối dòng còn thêm vài câu nêu lời bình và cảm tưởng.
Lục Thần Phong lật lại trang đầu tiên, lúc này mới bất chợt phát giác lòng mình đã không còn bình tĩnh nữa, suy nghĩ và tâm trạng anh đã bị cuốn sổ này quấn chặt lấy, nhất định phải đọc từng chữ lên trong đầu.
Nội dung của đoạn trích đầu tiên khá ngắn gọn, đó là một đoạn trích trong tác phẩm “Messiah”, vở thanh xướng kịch của nhà soạn nhạc thời kỳ Baroque George Frideric Handel*.
(*)
Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng.
*Bản dịch Kinh Thánh Tân Ước, trích tin mừng theo Thánh Luca, chương 3, câu 5 (Lc. 3,5)
Hàm ý mơ hồ khó hiểu, Lục Thần Phong lấy điện thoại ra tra, tìm theo lời bài hát, cảnh tượng được miêu tả là: Đấng Cứu Thế đi trong sa mạc và hoang địa, dẫn dắt dân chúng trở về quê hương.
Lời bình của Lâm Triều Sinh cũng chỉ có một câu: “Mỗi người trong chúng ta đều đang nơi đáy vực sâu, khát khao thần linh và thời gian có thể san phẳng mọi thứ.”
Dòng cuối cùng là ngày tháng và nơi viết, Lục Thần Phong mở to mắt, đột ngột cau chặt mày —— Lâm Triều Sinh, ngày 17 tháng 1 năm 2016, tại Bắc Kinh.