Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 12: “Tôi muốn ăn cơm cậu nấu.”




Đối với Lục Thần Phong, tình cảm là một thứ nhạt nhẽo. Khi còn trẻ anh một lòng hướng đến chuyện gây dựng sự nghiệp, tất cả mọi sự tập trung đều đặt vào công việc, thời gian eo hẹp không dư thừa để nói chuyện yêu đương. Lâu dần, anh ở một mình thành quen, cũng không muốn phải thay đổi trạng thái cuộc sống vốn có.

Công việc vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu, anh cho rằng chỉ khi một người có đủ dũng cảm để chống chọi với cuộc sống thực tại, có thể gồng gánh cuộc sống cho hai người. Trên cơ sở này, cùng với đủ năng lực tài chính thì mới có đủ khả năng để chăm sóc và bảo vệ người bên cạnh mình thật tốt, đó là quan niệm của Lục Thần Phong từ trước đến nay.

Nhưng điều này không có nghĩa anh không khát khao chuyện tình cảm.

Anh có đầy nhiệt tình cho một tình yêu tha thiết sẵn lòng vì anh mà cố chấp, cũng có dư mừng vui để đợi chờ một tình yêu giản đơn bình dị.

Nhiệt độ gần đây tăng trở lại, anh cất quần áo thể thao vào vali, không cần mặc thêm lúc ra ngoài nữa, chuyến đi này cũng chỉ còn hai ngày cuối cùng.

Ngày hôm qua anh không đáp lại lời đề nghị của Lâm Triều Sinh, dù là núi tuyết Lệ Giang hay thánh địa trên cao nguyên xa hơn. Anh không cần đi thêm nữa. Nếu đã xác định được mục tiêu và tìm được phương hướng để cố gắng, vậy tất cả những gì cần làm là một lần nữa dồn toàn lực để chiến đấu.

Hôm nay đến thị trấn Oạt Sắc, sau bao nhiêu ngày thăm quan, cảnh sắc vẫn thế. Hướng dẫn viên du lịch đưa các du khách đến điểm để chụp ảnh, ở đó cả một buổi sáng, Lục Thần Phong không nán lại lâu, một mình trở về Song Lang.

Anh chỉ muốn “lãng phí” thời gian của mình vào những việc anh cho là đáng giá, hơn là khám phá những điểm đến mới lạ.

Lần theo trí nhớ vòng vèo trong những con ngõ uốn khúc quanh co, may mắn rằng không tìm sai đường, Lục Thần Phong trở lại con phố mà Lâm Triều Sinh đưa anh đến trong lần đầu tiên, quầy hàng hai bên đường chen chúc, bên tai chật ních những tiếng ồn ào của một ngày sinh hoạt.

Lục Thần Phong cẩn thận lướt qua những quầy hàng. Anh đến đây có mục đích, muốn tặng Lâm Triều Sinh một món quà trước khi đi.

Anh đã nghĩ rất kỹ, mấy ngày qua nhận được quá nhiều sự quan tâm chăm sóc của y, dù là ba bữa cơm một ngày hay du lịch tham quan, tất cả đều do Lâm Triều Sinh sắp xếp. Quan trọng hơn hết, mấy lần ít ỏi có thể xem như tâm sự chân tình kia đã mang lại nguồn động lực rất lớn cho Lục Thần Phong.

Nhưng anh lại bị món quà này làm khó.

Trong lĩnh vực chuyên môn của mình, anh có thể thiết kế trang sức dựa theo sở thích của Lâm Triều Sinh, chẳng hạn như ghim cài áo, kẹp cà vạt, hoặc trâm cài. Nhưng bây giờ tay anh trống trơn, chỉ có thể tìm những món quà có sẵn, tìm tới lui cả buổi trời vẫn không tìm được thứ làm anh hài lòng.

Đang nghĩ ngợi đăm chiêu, chợt có người nào đó khuân vác ở phía bên kia đường, Lục Thần Phong nhìn vào cánh cửa gỗ thấp bé nằm sau dòng người, là một xưởng gốm. Khi may mắn đến thì lòng cũng sáng ra, Lục Thần Phong nghĩ, dù sao mình cũng xem như một thợ thủ công nửa vời, không bằng tự tay làm một món quà cho Lâm Triều Sinh.

Bước vào cửa, trong căn nhà chính cũ nát là hai đứa trẻ đang giẫm lên đất sét, trên băng ghế của căn phía Đông là một ông cụ đang mài nhẵn thân phôi bằng đá cuội. Lục Thần Phong đi tới, lịch sự chào hỏi ông và giải thích mục đích đến đây của mình.

Nghe được từ tiếng phổ thông sứt sẹo của ông cụ thì đây là một xưởng tư nhân, nhưng từ lúc mở cửa ra ngoài phố thì muốn tìm hay làm đồ gốm sứ chỉ cần bỏ tiền là được. Lục Thần Phong trả tiền xong xuôi, nhìn ông cụ khom người gom đống đất sét dưới chân bọn trẻ, xử lý vài bước, nhào đều những chỗ ướt khô không đều, đặt bàn xoay đến trước mặt anh, dặn dò vài câu rồi đi làm việc của mình.

Lục Thần Phong cứ nghĩ tạo hình là chuyện đơn giản, đơn giản là dùng lòng bàn tay để điều chỉnh phôi theo đúng mẫu, nào ngờ lại còn chuyện vận tốc quay, kiểm soát lực tay hợp lý. Kết quả, tách trà theo trong kế hoạch lại biến thành một bát miệng rộng, làm anh dở khóc dở cười.

Thôi thì biết người biết ta, mình thì hiểu chuyện vẽ vời, làm xong rồi vẽ lên, làm thành một cái đĩa trang trí cũng được.

Chưa được bao lâu, Lục Thần Phong đã gạt phắt ý tưởng này sang một bên. Muốn làm một cái đĩa thì khối đất sét cần phải được ép đều lên màn xoay, chỉ cần dùng lực không đúng sẽ ảnh hưởng đến kết quả. Nghĩ tới suy lui, anh quyết định mày mò tiếp, có thể làm ra cái gì thì đành giao cho số phận vậy.

Mười mấy phút sau, Lục Thần Phong ngơ ngác giơ tay lên, thứ trước mắt anh này rộng hơn miệng bát ăn, sâu hơn một hộp trà, trông như cái bình. Anh bất đắc dĩ mím mím môi, thôi, coi như cái hộp để Lâm Triều Sinh đựng mấy đồ linh tinh.

Ngón trỏ đẩy miệng lọ thành dạng viền hoa, mãi đến khi xong xuôi, Lục Thần Phong mới phát hiện mình căng thẳng đến mức toát mồ hôi đầy người.

Nhân lúc có mẻ gốm mới đưa vào lò nung, ông cụ dặn anh tối mai đến lấy. Lục Thần Phong phát hiện làm một món quà còn mệt hơn cả đi chơi cả ngày, thế nên anh định trở về homestay sớm để nghỉ ngơi.

Nên tặng Lâm Triều Sinh thế nào đây, Lục Thần Phong cần nghĩ ra một lý do thuyết phục. Lúc ra khỏi xưởng, anh còn lo lắng món quà này sẽ không được trưng trên bàn, lần đầu tiên làm gốm này thật sự không được như ý muốn.

Vừa tản bộ vừa nghĩ ngợi, Lục Thần Phong suýt nữa đã đạp hụt bậc thang, anh sững sờ nhìn Lâm Triều Sinh vừa lướt qua xưởng, ánh mắt của hai người xuyên qua dòng người nườm nượp chung quanh chạm vào nhau, cùng mở to mắt.

Yết hầu vô thức trượt một cái, vậy mà Lục Thần Phong lại nảy sinh cảm giác làm chuyện xấu bị bắt tại trận.

“Anh Lục?” Lâm Triều Sinh ngần ngừ đẩy xe đạp tới, đứng phía dưới bậc thềm. Trong giỏ xe là hai túi nấm, y nghiêng đầu nhìn vào xưởng gốm một lúc, thắc mắc: “Sao anh lại ở đây?”

Thái dương Lục Thần Phong giật giật, từ nhỏ anh đã không biết nói dối, chỉ có thể trả lời qua quýt rồi vòng khỏi câu hỏi của Lâm Triều Sinh: “… Tôi về trước, muốn tới đây một chút.”

Lâm Triều Sinh quan sát biểu cảm trên gương mặt anh: “Anh… chơi không được vui sao?”

“Không có.” Lục Thần Phong đưa tay mân mê mũi mình, “Tôi có chút chuyện nên về trước.”

Thu lại cái nhìn mang ý dò xét, Lâm Triều Sinh lịch sự không hỏi thêm nữa. Y chỉ vào giỏ nấm mình mới mua được, cười nói: “Trưa nay Giản Y muốn ăn bún nấm rừng, anh dám ăn không?”

Lục Thần Phong khoanh tay nhún nhún vai, cười trêu: “Giao cái mạng này cho cậu thì tôi vẫn khá yên tâm.”

Khu chợ huyên náo, đường xá đông đúc chen lấn, hai người bước đi cạnh nhau. Lục Thần Phong đứng phía bên trái Lâm Triều Sinh, ngăn y khỏi đám đông ngược xuôi rộn ràng bên cạnh.

Đến một khúc ngoặt, Lâm Triều Sinh lơ đãng đưa mắt nhìn tay áo sơ mi của Lục Thần Phong, sau đó gạt chân chống xuống một khu đất trống, lấy một bịch khăn giấy ra.

Lục Thần Phong thấy Lâm Triều Sinh đến vòi nước công cộng thấm ướt khăn giấy, quay về, cụp mắt nói: “Đưa tay trái cho tôi.”

Anh thắc mắc nhưng vẫn nghe lời làm theo, Lâm Triều Sinh cúi đầu, nâng cổ tay Lục Thần Phong lên, cẩn thận lau sạch đất sét dính trên đồng hồ và mu bàn tay anh.

Động tác của Lâm Triều Sinh nhẹ nhàng mềm mại, vẻ mặt tỉ mỉ chăm chú: “Bình thường anh rất cẩn thận, sao lại không để ý tay mình dính đất thế này?”

Hai người lặng im đứng dưới tán cây, mấy vệt sáng lốm đốm rơi trên bả vai Lâm Triều Sinh, kẽ hở thấp thoáng giữa phần gáy và cổ áo duyên dáng mà quyến rũ. Lục Thần Phong không khống chế được mà nhìn lên, khoảng cách thật gần giữa họ giúp anh thấy gõ từng sợi lông tơ mảnh mịn trên gáy Lâm Triều Sinh, nước da trắng như đến chói mắt.

Cái cổ thanh mảnh ấy có lẽ vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay.

“Đang nghĩ gì thế? Mải mê như vậy à.” Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Triều Sinh đã buông Lục Thần Phong ra, ngước mắt nhìn anh.

Lục Thần Phong chất đầy tâm sự rối rắm quay người, một lần nữa nảy sinh cảm giác như bị phát hiện làm chuyện xấu. Nhưng dẫu sao anh cũng là một người từng trải, bình tĩnh không đổi sắc mặt, nhìn mặt đồng sáng bóng như mới trên cổ tay mình rồi nói: “… Chúng ta về homestay đi. Tôi đói rồi, muốn ăn cơm cậu nấu.”