Tôi còn nhớ rõ hồi nhỏ Đường Niệm Hoài rất ngoan, đối với tôi rất lễ phép kính trọng, gặp ba tôi thì cứ như chuột gặp mèo, lúc ngồi trong phòng tôi mà nghe thấy tiếng động là sẽ tức tốc chui vào ngăn tủ.
Sau một thời gian khá dài thì ngoại từ ba tôi ra anh không còn sợ ai nữa, trông sợ tôi thế chứ thật ra đều là làm bộ cả thôi, trong lòng tôi hiểu rất rõ, cái anh chàng này dù có tốt hay xấu thì vẫn sẽ luôn giả vờ đáng thương hết.
Mùa hè bạn mà không cho anh ấy ăn kem thì anh ấy sẽ nằm trên sô pha lầm bầm tới lầm bầm lui, chốc thì đau đầu chốc lại đau eo, một khi bạn vừa cầm kem đặt vào tay anh ấy thì người này tự nhiên chẳng còn đau eo đau đầu chi sất, trái lại tinh thần còn rất dồi dào, có thể đại chiến với 800 còn hổ béo cũng được.
Tôi chưa bao giờ thích anh quá cả, bởi vì mọi thứ của anh tôi đều biết, đều rõ, thậm chí tôi còn hiểu anh hơn cả bản thân anh nữa kìa.
Tôi không đời nào sánh bước bên cạnh một người như vậy, mọi thứ xung quanh tôi đều đan xen với sự hỗn loạn của xã hội và những phân tranh trong gia tộc, hơn ai hết tôi biết rằng yêu anh không phải là sự lựa chọn tốt nhất của tôi, mà tôi thì lại phải lựa chọn điều tốt nhất.