Tiếng Tỳ Bà Kinh Động Lướt Qua Căn Phòng

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Quán trà Ngụy Khải Minh mới mở có chút thú vị.

Mạnh Tân Đường cầm một điếu thuốc, đưa tay vờ chỉ vào bảng hiệu treo trên đỉnh đầu.

“Cái tên này là cái gì vậy?”

Trên bảng hiệu viết hai chữ: Liễu Đường. Kiểu chữ rất cứng, nhìn kĩ có thể tìm thấy chút dấu vết của Mễ Phất trong đấy, có lẽ là moi từ đại gia đương đại nào đó.

“Này là cậu không có kiến thức rồi đấy.” Ngụy Khải Minh cười rất đắc ý, mắt cũng híp cả lại, “Người hiện đại đều thích học đòi văn vẻ, thứ mà quán trà tôi bán chính là cảm giác, đặt cái tên càng quái, càng khiến người xem không hiểu, người ta càng cảm thấy chỗ của cậu có văn hóa, có chiều sâu.”

Mạnh Tân Đường lắc đầu cười khẽ, làn khói ở đầu ngón tay vẽ ra một vòng cung nhỏ: “Ra là vậy, cậu đặt bừa một cái tên, lừa người.”

Hai người lại trêu đùa mấy câu, bước vào quán trà. Mới bước vào cửa liền nghe thấy từng tiếng “ông chủ Ngụy” lanh lảnh.

Nhìn một vòng, Mạnh Tân Đường không thể không thừa nhận, tên Ngụy Khải Minh lần này thật sự bắt chước rất giống, chí ít cũng có thể dọa người. Một dãy bàn vuông vắn phối với băng ghế lớn dài, ấm trà chú trọng đến việc trà khác nhau dùng ấm khác nhau, ấm tử sa, ấm sứ trắng, chung trà, còn có ấm đồng lớn đặc sắc của Bắc Kinh cổ. Điều độc đáo nhất đó là còn có tiếng kinh kịch nổi bật.

Mạnh Tân Đường cảm thấy mới lạ, nhìn khắp bốn phía, nhưng không tìm thấy nơi phát ra tiếng hí này.

Ông chủ Ngụy dẫn hắn đi dạo xung quanh, miệng không ngừng luyên thuyên giới thiệu.

“Lầu một là sảnh lớn, lầu hai là nhã gian. Lầu một này ấy, dù là bàn ghế hay là tiếng rao đều hoàn toàn phục cổ. Những cái khác tôi không dám nói, nhưng bầu không khí của sảnh lớn á, náo nhiệt vô cùng, tuyệt đối giống như quán trà lúc xưa.”

Mạnh Tân Đường đã tắt thuốc ở cửa rồi, lúc này đi theo Ngụy Khải Minh trên tay thấy trống trống, rất khó chịu.

Nhưng Ngụy Khải Minh lại hăng hái bừng bừng, chỉ vào bên hông một cánh cửa nói: “Nhìn thấy không, phía sau chính là một con ngõ cũ, một nhóm các ông lão ngày ngày tụ họp ở nơi đó hát hí, truyền đến bên trong sảnh lớn của tôi, chính là nhạc nền tự nhiên, quá hoàn mỹ.”

Nghe gã nói như thế, Mạnh Tân Đường mới hiểu ra. Hắn theo ánh nắng xuyên qua sau cửa liếc mắt nhìn, nhưng vì bị màn trúc che đậy, nhìn không rõ quang cảnh bên ngoài cửa.

“Cậu muốn ngồi trên lầu hay dưới lầu?” Ngụy Khải Minh hỏi.

“Dưới lầu đi.” Mạnh Tân Đường thu lại ánh nhìn, cười nói, “Còn có thể nghe một chút nhạc.”

Hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, đối với trà, Mạnh Tân Đường vừa không hiểu trà cũng không chú trọng, chỉ dựa theo thói quen, gọi một ấm Cao Mạt Nhi. (Cao Mạt Nhi là loại trà gồm các mảnh vụn của các loại trà thượng hạng)

“Sao hôm nay cậu lại rãnh mà đến đây?” Ngụy Khải Minh bắt chéo hai chân, chống tay lên hỏi, “Bình thường làm gì thấy được cậu.”

Nước trà sôi bốc lên hơi nóng từ trong miệng rồng chảy ra bắt đầu pha một viên trà thơm.

“Công trình xảy ra chút vấn đề, tạm thời bị ngừng lại, đợt này ở nhà nghỉ ngơi.”

Trên mặt Ngụy Khải Minh lập tức xuất hiện biểu cảm kinh ngạc: “Công trình xảy ra vấn đề?”

Vẻ mặt của Mạnh Tân Đường lại bình thường, không để tâm gật gật đầu. Ngụy Khải Minh nhìn hắn kì lạ, nhíu mày: “Phải xảy ra vấn đề gì mà khiến cho kẻ cuồng công việc như cậu không đi làm nữa vậy?”

Không vội trả lời câu hỏi này, Mạnh Tân Đường bưng ly trà đưa lên bên môi, không nhanh không chậm uống một ngụm. Đặt ly trà xuống, khen một câu: “Trà này quả thật rất ngon.”

“Phải, phải, phải, còn cần cậu nói à.”

Nếu Mạnh Tân Đường hiểu trà, thì tiệm trà này của gã sợ là nổi tiếng khắp nơi rồi.

Mạnh Tân Đường cũng tự mình hiểu mình cười mấy tiếng, mới thong thả nói: “Không đi làm cũng không phải hoàn toàn là vì vấn đề của công trình, tôi cãi nhau với cấp trên mà thôi.”

Cãi nhau với cấp trên?

Lần này Ngụy Khải Minh hoàn toàn không ngậm miệng lại được. Phải biết là, từ khi gã quen biết Mạnh Tân Đường, cái người này đã sống giống như một ông chú 40 tuổi, vĩnh viễn là kiểu bàng quan trầm lặng, không tức giận, cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà đỏ mặt.

Một chàng trai từ trên lầu đi xuống, áo đối khâm bằng vải sợi đay (1), khăn tay khoác trên vai. Cậu ta đứng trên bậc thang, vịn lan can gọi: “Ông chủ Ngụy, có khách tìm.”

Một tiếng gào này đánh gãy dự định truy hỏi đến cùng của Ngụy Khải Minh.

Ngụy Khải Minh ngẩng đầu “Haiz” một cái, nói với Mạnh Tân Đường: “Vậy cậu tự ngồi một lát, tôi đi nói mấy câu thì về liền.”

Mạnh Tân Đường khoát tay với gã, ý bảo gã cứ làm việc đi.

Sau khi Ngụy Khải Minh đi, Mạnh Tân Đường liền thảnh thơi tự rót tự uống. Bình thường hắn công việc bận rộn, sống rất chuyên tâm lại khô khan, không có sở thích hay hứng thú gì, cũng không có theo đuổi thanh cao gì hết. Phần lớn thời gian đều là vùi đầu trong phòng nghiên cứu, ở trong môi trường khá khép kín, ngày qua ngày làm nghiên cứu. Bây giờ ngồi ở trong quán trà như thế này, thưởng thức trà, nghe những lời đồn đãi, thêm mắm dặm muối, thì lại sinh ra cảm giác chân thực trở về thanh bình. Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân đi tới đi lui của những người xung quanh, còn có tiếng hí khúc từ cửa bên truyền vào, với hắn mà nói đều là sự thể nghiệm kì diệu.

Ca khúc ông lão ngoài cửa hát hắn nghe không hiểu, nhưng cảm thấy rất hay. Mạnh Tân Đường gõ bàn nghĩ: Dù sao cũng được nghỉ khá lâu, không bằng ngày khác lại đường hoàng mà đi nghe hí, lĩnh ngộ tinh hoa đất nước.

Đang nghĩ như vậy, thì tiếng hát ngoài cửa ngừng lại. Hình như đang bàn tán chuyện gì thú vị, một tràng tiếng cười sảng khoái nhẹ nhàng truyền đến. Rất kì lạ, trong một loạt tiếng cười già nua trầm trầm, lại trộn lẫn giọng của một thanh niên.

Trong lòng cảm thấy kì lạ, không ngừng suy đoán.

Ly trà đã ba lần thấy đáy.

Khi Mạnh Tân Đường đang rót ly thứ tứ, âm thanh du dương của một khúc nhạc vang lên. Tiếng đàn từng chút từng chút, không kịp đề phòng vội vàng xuyên vào lòng người.

Bỗng nhiên, cổ tay Mạnh Tân Đường sượt qua, nước trà liền đổ lên trên bàn, ướt một mảng lớn. Giữa lúc hoảng loạn, hắn đưa ba ngón tay chống ở trên phần thân mập lùn của ấm đồng, ấm đồng không cách nhiệt, Mạnh Tân Đường thình lình bị bỏng tay.

Người đã 30 mấy tuổi rồi, rót trà lại bị bỏng tay, thật là có tiền đồ mà.

Giai điệu len lỏi uốn cong còn đang truyền đi trong không khí, câu dẫn đáy lòng không ngừng rung động của hắn, tinh thần không rút ra được nửa phần cho đầu mấy ngón tay bị đau kia.

Mày hắn nhíu lại do dự một lát, đặt ấm trà xuống, đứng lên, không thèm xử lí vũng nước kia.

Tìm người hỏi thăm, đại khái là đoạn chuyển trong lời hát thời cổ mới thường xuất hiện.

Đi về hướng con đường ở cửa bên, khúc nhạc đó lại đổi giai điệu, vốn là một âm vang lên, kéo đoạn cuối du dương tình tang, lần này lại biến thành âm thanh gẩy đàn tinh tế khẽ khàng, đều đặn kéo dài, không biết là dùng cách đàn gì.

Giữa lúc khởi, thừa, chuyển, hợp, bước chân của Mạnh Tân Đường ngừng lại ở trước cửa bên. Có ánh sáng xuyên qua khe hở tiến vào, mang theo vài thân ảnh lờ mờ. Khúc nhạc lại trở về giai điệu câu dẫn người lúc đầu, Mạnh Tân Đường rốt cuộc cũng đưa tay vén lên vật ngăn trở cuối cùng ở trước mặt.

Màn trúc được vén lên, làm mấy chú chim nhỏ đang mổ đá ở bậc thang hoảng sợ bay đi.

Xung quanh bàn tròn ghế đá là vài ông lão đầu bạc mắt mờ, đang ngồi hoặc đứng. Ngoài ra vô cùng gây chú ý, còn có một thanh niên ôm đàn tỳ bà. Cậu mặc quần thể thao ngắn màu xám, phía trên mặc một áo thun trắng dài, không có hoa văn gì, nhưng chiếu lên vài cái bóng cây đẹp mắt. Một cây đàn tỳ bà từ gỗ trắc ở trong lòng của cậu, nhìn từ góc độ của Mạnh Tân Đường chỉ thấy được góc nghiêng.

Khúc nhạc đến đoạn cao trào, ngón tay của cậu thanh niên lướt rất nhanh, dây đàn đã rung thành cái bóng mờ.

Mãi cho đến khi âm cuối cùng rơi xuống, khúc nhạc lặp đi lặp lại biến mất, Mạnh Tân Đường như mới tỉnh lại từ giấc mộng, hồi hồn. Trong lồng ngực đột nhiên trống rỗng, đến khi nghe thấy mấy chữ “hay” hắn mới cảm nhận lại được tiếng đập của trái tim.

“Đàn này là đàn tốt, yên tâm, không có mua sai.”

Người thanh niên nói xong, đứng dậy đưa cây đàn tỳ bà trong ngực cho một bé gái đứng bên cạnh. Mạnh Tân Đường đến cả góc nghiêng cũng không thấy được nữa, chỉ có thể thấy sống lưng thẳng tắp, bờ vai cân đối.

Cô bé kia nói với cậu trai mấy câu, liền ôm đàn ngồi xuống một bên, dáng vẻ thưởng thức. Cậu thanh niên ôm lấy một cây tỳ bà khác ở trên bàn, so với cây hồi nãy còn đẹp hơn nhiều. Cậu ngồi trở lại, gẩy dây đàn mấy cái, các loại nhạc cụ dân tộc cũng rối rít tấu lên, bên cạnh có một thanh âm vang lên, cùng với giai điệu của bọn họ, hát vài câu hát.

Bài hí này Mạnh Tân Đường đương nhiên chưa từng nghe, hắn cũng không để tâm nghe, trong mắt đều là người đệm đàn tỳ bà kia.

Một đoạn bị lệch, Mạnh Tân Đường nghe thấy người ôm đàn tỳ bà kia cười lớn mấy tiếng, nói với ông lão hát hí đứng giữa: “Lão Cố, không bằng ông đổi câu khác.”

Người khác phối hợp, ông một câu tôi một câu, nói đến nói lui mấy trận. Cuối cùng không biết là ai nói: “Đến đi, đến đi, cậu hát mấy câu.”

Chỉ thấy người thanh niên kia nghiêng đầu cười, tay trái nhấn lên dây đàn.

Lần này, chỉ có một mình tiếng đàn tỳ bà vang lên, người ở chỗ không xa mấy đó lắc lắc đầu, luyện giọng hí thanh lệ hát mấy câu.

Lúc này Mạnh Tân Đường nghe rõ rồi.

“Phóng tha tam thiên cừu mã khứ, bất ký tục sinh, duy tham ngã tam chẩm hoàng lương mộng.” (Xem nhẹ công danh lợi lộc, chỉ theo đuổi lý tưởng và giấc mơ)

Ý cười của cậu chưa tan, chân mày lộ vẻ thoải mái ngang ngạnh.

Tất cả sức nóng đến đột ngột, rõ ràng là đầu hạ, Mạnh Tân Đường lại giống như bị ánh sáng của lưu hỏa (2) làm chói mắt.

- hết chương 1-

(1) Áo đối khâm:



(2) Lưu hỏa trong cụm “tháng 7 lưu hỏa” thường dùng cụm từ này để biểu thị trời nắng nóng giữa hè hoặc khi nói đến thời tiết nóng bức. (http://www.sohu.com/a/161453551_792701)