Tôi đã chuyển đến sống với lão đó được một tuần. Thú thật thì lão không xấu như những gì tôi tưởng. Dù không hẳn lão là người tốt, nhưng lão không xấu xa quá mức. Tôi được biết lão là người đứng đầu của dòng họ Taylor, kinh doanh hay làm cái gì thì tôi cũng chịu thôi.
Mẹ tôi đã kết hôn với lão. Tôi cho dù có không mong muốn cũng chẳng thể làm được gì. Nhưng có một điều mà tôi vẫn luôn không hiểu, đó là tại sao lão ban đầu không rước mẹ tôi luôn đi mà còn phải để mấy năm sau? Nhưng thôi, vấn đề này tạm thời tôi không nói đến, vì mẹ tôi đang rất hạnh phúc. Mẹ cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn và tôi thấy mẹ giờ đây như một bông hoa mùa xuân vậy. Tôi thích mẹ tôi lúc này. Nhưng không có nghĩa là tôi thích cái người mà tôi phải gọi là " bố " ấy.
Mẹ tôi biết thế thì không vui cho lắm. Bà hỏi tôi: " Sao lúc nào con cũng cau có, khó chịu với bố con vậy?"
" Con không có bố."
Mặt mẹ tôi nghiêm lại: " Con đừng có nói linh tinh. Đó là chồng của mẹ và là bố của con."
" Chúng ta vẫn hạnh phúc khi không có lão ta. Ít ra là con thấy thế. Chúng ta vẫn là một gia đình bình thường và con nghĩ là con chỉ cần như thế và con thấy thế là quá đủ rồi. Con chỉ cần mẹ, con không cần ai khác nữa."
Mẹ xoa đầu tôi và bằng một giọng trầm buồn, bà khẽ nói: " Không được đâu, Akira à, một gia đình chỉ bình thường khi con có đủ cả bố và mẹ mà thôi. Dù con có hạnh phúc thì trong mắt người đời chúng ta cũng không được bình thường."
" Ai quan tâm người ta nghĩ như thế nào chứ? Con thấy trước kia hạnh phúc hơn và con thích trước kia hơn."
Mẹ tôi dường như có chút tức giận: " Akira, mẹ đã đánh đổi cả thanh xuân vì con, nên giờ con hãy vì mẹ một lần được không, đừng nghĩ quá nhiều cho hạnh phúc của bản thân con, làm ơn hãy nghĩ cho mẹ đi."
Tôi không nói gì nữa cả. Tôi chẳng còn gì để nói hết.
Mẹ nói, mẹ đã đánh đổi cả thanh xuân cho con, vậy, thực sự là cho con, hay là cho người mà mẹ lúc nào cũng nhớ về đây? Đó có phải con không? Hay, là Taylor chứ? Tôi tự hỏi, đây có phải người mẹ mà tôi biết không, nếu có, thì có lẽ là ngay từ ban đầu, tôi đã hiểu nhầm điều gì chăng?
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, bình yên đến mức người ta cứ nghĩ là nó vốn bình yên thế này, mà không bao giờ ngờ đến, đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.
Một chương hơi ngắn. JJJ