Một ngày mùa đông, trời có tuyết lớn. Trường học hôm nay được nghỉ. Tôi quyết định ở nhà xem ti vi. Nhưng mẹ tôi không đồng ý, bà nói không nên ngồi một chỗ. Trời rất lạnh, hãy vận động một chút ở ngoài sân, nơi không có tuyết, và giúp bà che chắn cho những mầm hoa bà mới gieo. Tôi sẽ không bao giờ từ chối mẹ tôi.
Bà là một người yêu hoa. Ngoài giờ dạy, bà còn đi học thêm ở lớp cắm hoa và đạt giải nhất ở một cuộc thi. Nhưng tôi chẳng thích hoa tí nào hết, nên tôi không để ý lắm. Khu vưởn này chủ yếu là hoa tulip và hoa hồng, ngoài ra còn rất nhiều loại hoa khác nữa mà tôi cũng không biết.
Sau khi cơn bão qua, tuyết phủ kín sân. Khắp mọi nơi đều một màu trắng xóa. Không như mưa mang lại sự mù mịt, tuyết mang đến cảm giác rõ ràng. Một màu tuyết trắng tuyệt đẹp thuần khiết. Tôi phụ mẹ quét dọn đống tuyết này. Sau khi làm xong, người tôi nóng rực. Mẹ lấy cho tôi một ít hoa quả.
Rồi bà hỏi tôi: " Con có yêu nước Nhật không?"
Tôi thấy ngạc nhiên với câu hỏi này: " Tất nhiên là có rồi mẹ. Sao mẹ hỏi gì kỳ quá vậy?"
" Vì sao con yêu Nhật Bản?"
Tôi nhìn mẹ với vẻ mặt khó hiểu: " Mẹ có cần lý do để yêu một cái gì không? Con yêu Nhật Bản, đơn giản, con là người Nhật, và Nhật Bản là quê hương của con. Không ai mà không yêu quê hương mình hết á."
" Con có yêu Nhật Bản đến mức sẵn sàng bỏ lại tất cả để ở Nhật không?"
" Sao mẹ lại hỏi thế?"
Mẹ của tôi gắt: " Trả lời mẹ!"
Tôi giật mình: " Còn tùy. Con phải xem thứ đấy có đáng để con bỏ lại Nhật không chứ?"
" Vậy giữa Nhật Bản và mẹ, con chọn đi."
" tất nhiên là mẹ rồi. Mà chọn thế làm gì hả mẹ?"
Tôi linh cảm có điều gì đó bất thường ở đây.
Và tôi đã đúng.
Mẹ hỏi tôi: " Con có muốn đi Mỹ với mẹ không?"
Tôi giật mình: " Đi Mỹ? Để làm gì hả mẹ? Ở Nhật không ổn ạ? Chúng ta còn ông bà ngoại, cơ mà sang Mỹ thì có nước làm ma đói thôi mẹ ơi. Mẹ nghĩ kỹ lại đi."
Mẹ trấn an tôi và bảo: " Cha của con định sẽ cưới mẹ đấy."
" Ai mà biết lão nói thật chứ! Lão đã bỏ cả mẹ và con. Nhỡ đây là trò đùa thì sao! Cái đồ khốn khiếp đó không xứng đáng để....."
Tôi còn chưa kịp nói hết câu đã bị lãnh cái tát như trời giáng của mẹ tôi.
" Con không được nói xấu bất cứ ai khác! Nhất là khi đó là bố của con!"
" Tại sao chứ?! Con sẽ không bao giờ tôn trọng một người như thế!"
Mẹ ôm chặt tôi và nói: " Đó là cha của con, là người mà mẹ yêu quý con ơi."
" Rồi ngộ nhỡ mẹ sang Mỹ lão lại làm chuyện gì đó xấu xa thì đâu ai bảo vệ mẹ đâu chứ!"
Mẹ tôi nhẹ nhàng nói: " Mẹ còn có con mà. Dù có chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn luôn luôn ở bên và yêu thương con. Nếu thế giới muốn dứt con ra khỏi mẹ, mẹ sẽ đi theo con. Con là tất cả những gì tuyệt vời nhất mà mẹ có. Hãy tin ở mẹ. Rồi những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai có niềm tin và sự lạc quan, Akira à."
" Vâng mẹ."
Tuy nói thế, nhưng tôi vẫn không an tâm một chút nào hết. Linh tính của tôi cảm thấy điều chẳng lành.
Chuyến đi nước ngoài lần đầu tiên của tôi khác với những gì tôi nghĩ. Nhất là nước Mỹ. Mẹ tôi nói địa điểm dừng chân là ở " Thủ đô giải trí của thế giới", Las Vegas. Tôi liền có một ấn tượng xấu cực xấu lại còn xấu thêm về người bố chưa bao giờ gặp mặt này. Tôi còn tự khẳng định rằng lão là chủ casino, hoặc có thể là một tay ăn chơi thứ thiệt thua nhiều quá định bán mẹ tôi gán nợ nữa.
Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Và cũng may là hắn không có cái ý định khốn nạn ấy, nếu không tôi sẽ giết hắn.
Khi nhìn vào hắn, cái gã khốn khiếp ấy, tôi đã giật mình. Bởi vì tôi và hắn như hai giọt nước vậy. Có lẽ điều duy nhất khiến người ta phân biệt được chúng tôi là đôi mắt. Hắn có đôi mắt của người Mỹ, của một kẻ lăn lộn thương trường trong nhiều năm, của một kẻ ranh ma, quỷ quyệt. Còn đôi mắt của tôi là đôi mắt một mí của người châu Á, một đôi mắt không đẹp nhưng là niềm tự hào của tôi. Tôi là người Châu Á. Tôi là người Nhật. Niềm tự hào của tôi là gốc gác của tôi. Tôi không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng tôi là một đứa con hiếu thảo. Tôi có những gì mà tôi tự hào và tôi sống vì điều đó. Tâm hồn tôi được nuôi dưỡng bởi những câu chuyện và triết lý của mẹ. Tâm hồn tôi sống được tạo nên bởi sự tinh túy của nền văn hóa Nhật Bản. Có thể, tôi là một đứa con lai và nhiều người không thích con lai lắm, nhưng sâu bên trong tôi, là dòng máu của những chiến binh mà họ đã sống và làm tất cả để bảo vệ đất nước mình.
Có thể, Châu Mỹ là thiên đường giải trí với sự thành công vượt bậc của ngành công nghiệp này và họ biết cách mời chào những tài năng. Châu Âu có thể là nơi sản sinh ra nhiều nhà bác học vĩ đại, là nơi tụ họp của IQ cao trên toàn thế giới, vì thế có thể nói châu Âu là nơi phát triển nhất thế giới về kinh doanh. Còn Châu Phi, tuy họ nghèo nàn, lạc hậu nhưng lại được trời phú cho một sức khỏe phi thường, một sức chịu đựng dẻo dai, và họ vô địch hàng trăm lần trong các đại hội thể thao, đặc biệt là điền kinh. Còn Châu Á, họ chẳng có gì nổi bật. Châu Á đơn thuần được người ta nhớ đến vì độ ranh ma hơn người của mình. Châu Á không phát triển, vì thế có rất nhiều nước phải lệ thuộc vào nước khác, nhưng họ vẫn tự thoát khỏi sự lệ thuộc ấy bằng tài năng và sự gan dạ của mình. Cái gì Châu Á cũng làm được. Có thể Châu Á đi sau người ta một bước nhưng ở Châu Á, bạn có thể tìm thấy tất cả những gì bạn muốn. Và vì thế, tôi tự hào, mình là người Châu Á, tôi không bao giờ xấu hổ vì điều đó, những kẻ xấu hổ với thân thế của mình là những kẻ đã đánh mất chính mình. Tôi không phải loại đó.
Tôi không biết có phải yêu cầu quá đáng gì không nhưng làm ơn hãy vote cho truyện của tôi đi mà.
Dù sao thì thật may vì tôi đã giữ được lời hứa.
hy vọng mỗi tuần tôi sẽ ra được 7 chương.
Hãy đọc truyện, cho tôi biết ý kiến và tôi sẽ vinh hạnh lắm nếu bạn bấm vào cái biểu tượng ở bên phải màn hình ấy!
Chân thành cảm ơn.