Tiếng súng ngoài bến cảng

Chương 17: Những cơn bão không có cơn




Một ngày trời đẹp, Toshiro và Shina nhắn cho Saiko qua nhà hàng xóm ở nhờ, vì hai người có công chuyện đi Italy một chuyến. Saiko thắc mắc sao bố mẹ tự nhiên bỏ bê đi đâu mà đi tận hai người. Nhưng việc làm ăn của bố mẹ, Saiko thực ra không hiểu hết, nên thôi không oán trách nữa.

Nhưng rồi từ chuyến công tác ấy, mọi việc trong nhà đảo lộn hết, đến mức Saiko nghi ngờ đó có phải bố mẹ mình hay không.

Trước khi đi, Saiko từng nhìn thấy một vụ nổ kinh hoàng, liền ra sức can ngăn bố mẹ đừng đi đâu hết. Nhưng không ai nghe. Và chẳng có vụ nổ nào xảy ra hết. Saiko nghĩ chắc mình sai.

Nhưng nghi vấn đó không phải bố mẹ mình ấy cứ lớn dần, lớn dần trong lòng Saiko.

Bố mẹ không quan tâm cô như trước, suốt ngày chúi mũi vào công việc. Không còn hỏi han tình hình học tập. Hằng tháng đưa cho cô một cái thẻ để cô lo chi tiêu mọi việc trong nhà. Đến những thứ cơ bản như bữa ăn, họ cũng phó mặc đấy. Rồi một ngày cô nhìn thấy một vụ đánh bom, nhưng cũng mặc kệ.

Saiko thường xuyên ngủ gật, riết giáo viên thành quen. Bố mẹ suốt ngày luồn cúi, đút lót giáo viên để bỏ qua việc đó. Saiko biết mình sai, nhưng những cơn buồn ngủ cứ ập tới, và chẳng ai trách mắng gì Saiko hết. Dần dà, bản tính bất trị được hình thành. Người mẹ mang dòng họ Minamoto mà bà luôn tự hào, dòng họ được thần Hachiman bảo vệ, giờ đây như những kẻ tiểu nhân ngoài kia. Bà chua ngoa, thích chì chiết người khác, về nhà nhét vào đầu Saiko hàng tá tư tưởng sai lệch đi ngược chuẩn mực tinh thần võ sĩ đạo, lúc nào cũng oán thán, ca mắng chuyện tiền nong, lôi chuyện ấm ức ở thương trường về để mắng chửi Saiko. Người mẹ " trung thành" và " đoan chính" ấy liệu có còn hay không?

Và những ác mộng từ năm tám tuổi đó cứ diễn ra, đến cuối cùng, tạo nên một Saiko thiên tài nhưng ích kỷ, bất trị, thái độ không đúng mực, bất kính với người lớn tuổi, một Saiko không sợ hãi bất cứ thứ gì nhưng lại sợ hãi những đau khổ đến với bản thân mình. Một Saiko không còn biết đồng cảm, yêu quý, thương xót, một Saiko chỉ khóc vì sợ những điều bất hạnh xảy đến với bản thân. Một Saiko méo mó. Một Saiko xấu xí. Một Saiko không còn là Saiko nữa. 

Lại một chương ít chữ đây. Không phải tôi kẹt ý tưởng đâu nhé, mà tôi nghĩ chương này ngần này chữ là ổn rồi. JJJ

tôi đã viết được kha khá rồi đấy, tôi khá mừng vì mình có thể viết được nhiều thế này.

nhưng hãy tha thứ cho tôi nếu chẳng may có chi tiết nào trùng với một trong những truyện các bạn từng đọc và truyện đó viết trước. tôi không nói là đạo văn, ý tôi là biết đâu " ý tưởng lớn gặp nhau" thì sao?

Dù sao thì tôi mong các bạn sẽ không ghét tôi.

cảm ơn những ai đang ủng hộ tôi.