Muộn rồi con ạ – cha anh nói chậm rãi khi rốt cuộc họ cũng đi vào vấn đề – với chính trường, hoặc là con phải quyết tâm theo đuổi nó từ đầu hoặc là từ bỏ hẳn. Con không thể theo nó nửa vời. Con đã phụ nó thì nó sẽ phụ con.
Cha anh thở dài. Khuôn mặt ông trĩu xuống. Những nếp nhăn ở trán đã thành hình rõ ràng. Da mặt ông sạm. Vết nám ở bên má đã đen hơn so với lần cuối cùng anh để ý đến nó. Nhưng nhất là đôi mắt. Bao lâu rồi anh không nhìn thẳng vào mắt ông? Đôi mắt đang nhìn anh có một quầng mờ đục bao phủ. Những tích tụ của năm tháng làm cho nó sầm lại. Ông nhíu mắt che chắn nhưng sự mệt mỏi vẫn tràn ra. Những túi mỡ phía dưới mắt như hai gầu nước nhỏ, kéo võng đôi mắt và cả khuôn mặt xuống.
- Con có biết vì sao cha không làm chính trị? Vì ông nội con không cho. Ông nói tính cách của cha không thể theo nó toàn tâm toàn ý. Mạng của cha như cây tùng mọc trên đồng cỏ tranh. Theo lá số ông nội con lập, nếu cha làm chính trị thì đến 53 tuổi thế nào cũng gặp họa thân bại danh liệt. Có khi tù tội. Cỏ tranh hỏa thiêu tùng bách. Còn lá số của con… Con là con trâu quý ở trong nhà. Con càng đi xa nhà thì quan lộ của con sẽ càng lụi bại. Lúc cho con đi, cha đã biết trước rồiNhưng lúc đó cũng đành…
Cha anh dừng lại. Ông chậm chạp đứng lên đi về phía tủ chè. Ông kéo cánh cửa kính lấy con búp bê Matryoshka lại bàn nước. Bàn tay ông nặng nề. Ông vặn chậm rãi. Phần thân trên của thiếu nữ đội khăn sarafan ôm gà trống rời ra. Bên trong bụng thiếu nữ là một người đàn ông. Cha anh lại xoay khẽ. Đầu người đàn ông lại rời ra. Bên trong là một cô gái cũng giống hệt cô gái bên ngoài. Bên trong cô gái lại là một người đàn ông nữa. Và bên trong người đàn ông là một đứa bé.
Cha anh lấy từ trong ruột đứa bé một tấm giấy ố vàng, đầy những nét bút chì viết tháu, lẫn tiếng Tàu và tiếng Việt. Tấm giấy gập tám. Cha anh chìa cho anh xem. Bảng tử vi của anh. Những tên sao xếp trong các ô chữ nhật. Thiên tướng. Cự Môn. Tham Lang. Thiên Mã. Địa Không. Phượng Các. Thất Sát. Cô Thần. Chúng chẳng có nghĩa gì cả.
- Thôi, con ạ…
Cha anh cầm lại tấm bảng tử vi từ tay anh rồi nhìn lên bức ảnh ông nội anh trên bàn thờ. Từ khi anh bắt đầu biết nhớ, ông nội lúc nào cũng mỉm cười từ chỗ đó với anh.