Tiếng Người

Chương 26




Buổi sáng sau hôm đó, khi tỉnh dậy, M chỉ nằm cạnh anh lặng im. Anh chờ. Anh biết M đã thức dậy nhưng cảm nàng tản mát hơn mọi ngày. Cảm giác về mọi thứ đều tản mát.

Khi đã qua khoảng thời gian chờ đợi thông thường mà vẫn không thấy M nói gì, anh hỏi:

- Hôm qua em có mơ gì không?

- Em không – M cười, giọng nàng tỉnh táo – Ngủ một giấc li bì đến tận sáng.

- Em không mơ gì à?

- Không.

Họ nằm im. Một lúc sau, anh nói chậm rãi:

- Hôm qua anh mơ rất buồn cười.

- Anh mơ á? – M nhổm dậy.

- Ừ.

- Anh mơ thấy gì?

Anh cố túm lấy những hình ảnh vẫn còn trôi nổi mờ nhạt trong não.

- Anh mơ thấy em đứng ở trong một cái chợ xép ở Matxcơva. Em đang mua hai cái găng tay nấu bếp nhưng con mụ bán hàng lừa em. Em bỏ đi không mua nữa. Em đang đi ra phía cửa thì có một thằng đầu trọc từ chỗ con mụ bán hàng đi theo sau em. Nó rút dao ra. Anh nhìn thấy nó rút dao ra chuẩn bị đâm em. Anh gọi em rất to. Anh hét lên “Em ơi”. Nhưng em vẫn đi bình thường. Em chẳng phản ứng gì cả. Hóa ra lúc đấy anh đang ngồi trong phòng bảo vệ của chợ; anh nhìn thấy em trên màn hình bảo vệ. Anh cứ hét lên mãi. Rồi anh thấy nó đâm vào lưng em. Em nằm ngửa như thế này này… mặt em rất hiền. Em nhìn thẳng vào anh nhưng mà thực ra em không biết là em đang nhìn vào anh. Em chỉ đang nhìn trúng vào camera bảo vệ. Em nói cái gì đó. Không có tiếng, nhưng anh nhìn miệng em và anh biết em gọi “Anh ơi, anh ơi”. Lúc đấy mơ thôi, nhưng anh thấy đau như là thật. Anh khóc rất to, anh bảo là em đừng chết. Anh cứ gào lên là em ơi cố lên, đừng chết. Cố lên, cố lên. Buồn cười. Anh gào rất to. Em ơiiiiii… Nhưng rồi em nhắm mắt dần lại và anh biết là em chết rồi. Anh nghĩ là anh không bao giờ còn gặp em nữa. Anh nghĩ rõ mồn một là anh sẽ không nhìn thấy em, không nói chuyện được với em; không chạm được vào em; thế là anh khóc rống lên. Anh khóc to lắm. Khóc ầm ĩ. Buồn cười. Chắc lúc ấy là lúc anh thấy rõ nhất anh không thể sống thiếu em được. Rồi anh biết chắc chắn là anh phải giết chết cả hai đứa kia, kể cả nếu anh phải chết. Thật đấy. Lúc đấy anh nghĩ là anh phải giết chết chúng nó; giết thật, không phải suy nghĩ đắn đo gì cả. Anh khóc to quá, thế là anh tỉnh dậy. Anh thấy mắt anh có nước. Thế mới buồn cười…

Duy bật cười. Anh quay người ôì lấy M.

Mắt anh đã nhắm nghiền lại. Một tiếng “két” vừa rạch qua óc anh như một vết kiếm sắc. Những ánh chớp và tiếng súng ì ùng. Những bóng cây ma quái. Tiếng bánh xe nghiến trên đường. Tiếng kim loại xô vào nhau. Bóng người ngã. Tiếng “cộp” chát chúa trên đường. Sau đó là khoảng không vô tận.

Giờ thì anh biết. Lúc đó và cả lúc này, đã có người cảm thấy điều anh cảm thấy khi anh nhìn M nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt mở to, khuôn mặt hiền nhất thế giới… Khuôn mặt anh quý nhất.

Duy nhăn mặt để dán dính hai mí mắt với nhau. Sao cho những lớp thịt trên mống mắt phủ thêm một tầng dầy bên ngoài tròng mắt. Tim anh co thắt trong lồng ngực, đau nhói. Anh nằm bất động trên giường. Anh chỉ lờ mờ nhận thấy cánh tay M ôm choàng qua người anh.