Tiếng Ngọt

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau, Tô Mạch hỏi Trâu Tinh Thần: “Chuyện Triệu Thù thất tình, anh đã an ủi anh ấy chưa?”

Trâu Tinh Thần đang mặc quần áo, anh liếc nhìn ngón tay dán urgo của mình rồi giơ bàn tay bị thương lên: “Bị thương này, mặc quần áo giúp anh đi.”

Tô Mạch đứng cạnh giường, cúi người xuống, mái tóc dài buông rũ: “Tối qua tắm thấy quý ngài đâu có như vậy.”

Trâu Tinh Thần cài nốt khuy áo ở cổ: “Như Triệu Thù không gọi là thất tình, làm gì có tình đâu mà thất.”

Tô Mạch xoay người qua chỗ bàn, lấy lược chải tóc: “Anh có biết cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là gì không?”

Trâu Tinh Thần ngẫm nghĩ, nhớ lại kinh nghiệm hồi anh và Tô Mạch chia tay: “Nhốt mình trong phòng nửa tháng, chỉ hút thuốc, không ăn cơm, đến lúc ra là khỏi.”

Tô Mạch cầm lược gõ vai Trâu Tinh Thần một cái: “Như quý ngài không gọi là chữa trị thương tổn, đấy gọi là tự hành hạ mình.”

Trâu Tinh Thần ngước lên nhìn Tô Mạch: “Em biết thế thì tốt.”

Món nợ cũ này, dù thế nào Tô Mạch cũng vẫn luôn cảm thấy mình thất lý nên phải nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, tiếp tục chuyện lúc nãy: “Em cho rằng cách tốt nhất để quên một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình mới.”

“Nói một cách đơn giản, là tống cựu nghênh tân.”

Trâu Tinh Thần mặc xong quần áo, xuống giường, đứng trước mặt Tô Mạch: “Đó là người khác, còn với anh, với chúng mình, em không được làm thế.”

Anh nhìn cô từ trên xuống, giữ cằm cô, nâng nó lên, nhìn vào mắt cô, trịnh trọng tuyên bố: “Cho dù ông đây chết rồi cũng không cho em bắt đầu cái tình cảm mới chó má gì hết.”

Cô chẳng qua chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ anh lại cho là thật, lại còn rõ so đo.

Tô Mạch hất tay Trâu Tinh Thần ra: “Em thấy trên mạng nói, hai người yêu nhau, nếu đôi bên có một người đi trước thì luôn hy vọng người còn ở lại được hạnh phúc, bình an. Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn em một mình cô độc suốt quãng đời còn lại hay sao?”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Đúng. Cho dù anh đã chết, cũng không cho em ở bên bất kỳ thằng đàn ông nào hết.”

Tô Mạch vừa chải tóc vừa nói: “Em không đồng ý. Em phải tìm lấy một anh chàng thật đẹp trai rồi bắt đầu mùa xuân thứ hai, sống tốt một chút thì anh ở trên thiên đường mới có thể yên tâm.”

Trâu Tinh Thần lườm Tô Mạch.

Chẳng lẽ là ảo giác của cô, cô có cảm tưởng trong cái nhìn của anh có cả sát khí.

Quả nhiên, giây tiếp theo, anh liền nói: “Anh mà chết sẽ kéo em chết chung theo, em đừng hòng mà sống một mình.”

Trâu Tinh Thần vừa đi vào gian rửa tay vừa nói: “Mới sáng ra, anh bị ấm đầu nên mới đi thảo luận cái vấn đề không hề mảy may tồn tại như vậy.”

Nói rồi đóng cửa gian vệ sinh lại.

Tô Mạch cột tóc đuôi ngựa xong, lại gõ cửa phòng vệ sinh: “Anh muốn ăn gì để em đi mua.”

Người ở trong đó nói: “Không cần, bữa sáng để anh nấu.”

Tô Mạch cười: “Em muốn ăn bánh mì nướng kẹp xúc xích, giám đốc Trâu có biết dùng máy nướng bánh mì không?”

Trâu Tinh Thần: “Mẹ kiếp, đừng có mà khinh người.”

Tô Mạch ôm laptop đi làm việc, chờ được ăn.

Cô làm được một tiếng, mãi không thấy anh gọi cô xuống ăn.

Tô Mạch gập laptop lại đi xuống dưới nhà.

Từ xa đã ngửi thấy mùi khét lẹt, mùi bánh mì nướng bị cháy, xen lẫn mùi khét lại còn có cả mùi đường thắng, ngọt thêm chút nữa chắc thành mùi bánh mì ngào đường.

*bánh mì ngào đường: video cách làm có engsub



Tô Mạch đi tới cửa bếp, không thấy Trâu Tinh Thần dùng máy nướng bánh mì.

Anh phết trứng lên ngoài lát bánh mì mua sẵn, bỏ vào chảo rán, lửa quá to, trứng gà lại nhanh chín nên bị cháy.

Tô Mạch lại gần bàn bếp nhìn nhìn chiếc máy nướng bánh mì: “Quả nhiên em không nhìn lầm anh. Anh không biết dùng mà.”

Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái: “Cái máy nướng bánh mì này đâu thể cho trứng gà vào, anh muốn ăn có chất một chút.”

Tô Mạch ôm eo Trâu Tinh Thần từ phía sau, cọ cọ má lên lưng anh: “Thực sự không phải vì không biết dùng?”

Sao cô không thấy tin cho lắm nhỉ.

Trâu Tinh Thần: “Thích tin hay không thì tùy.”

Anh vứt miếng bánh mì cháy vào thùng rác, lại lấy lát bánh mì khác thả vào bát trứng lật qua lật lại rồi thả vào chảo.

Tô Mạch nhanh tay cho nhỏ bớt lửa.

Cuối cùng cũng làm được mấy miếng bánh mì rán tẩm trứng, hai người chia đôi cùng ăn. Xúc xích gì gì đó, không có.

Tô Mạch ngồi bên bàn, ngẩng đầu liếc nhìn Trâu Tinh Thần: “Anh cứ thừa nhận đi, anh không biết dùng máy nướng bánh mì.”

Trâu Tinh Thần mở tủ lạnh lấy lọ Lao Gan Ma ra phết lên bánh mì: “Không, anh không thừa nhận.”

*Lao Gan Ma: một nhãn hiệu nước sốt ớt

8754438672_1717979025220x220

Triệu Thù vẫn là người đầu tiên tới chỗ làm như mọi khi.

Trâu Tinh Thần gọi: “Triệu Thù, nói cho cái cô này biết Thần ca của ông có phải thằng ngu si không biết dùng máy nướng bánh mì không.”

Triệu Thù nhặt nốt miếng bánh mì còn dư lại trên bàn, cũng quết một chút Lao Gan Ma, vừa ăn vừa nói: “Chắc chắn rồi, hồi trước ở văn phòng cũ, tôi từng thấy Thần ca dùng rồi.”

“Ôi, cái này có tẩm cả trứng gà nữa này, thật là có chất, còn nữa không? Hôm qua tôi bị trọng thương, cần bổ sung dưỡng chất.”

Nhắc đến chuyện này, Tô Mạch quay qua hỏi Trâu Tinh Thần: “Cho giám đốc Triệu nghỉ một hôm để anh ấy đi bệnh viện khám nhé?”

Triệu Thù xua tay: “Không cần, tôi đùa đấy. Có sữa không? Tôi cần sữa để phục hồi vết thương, thêm chút cam bổ sung vitamin nữa.”

Tô Mạch nhất nhất làm theo, không phàn nàn câu nào, dù sao người ta bị thương cũng là vì cô, lại còn là trọng thương nữa.

Cô tựa vào cạnh bàn cảm khái: “Đàn ông làm nghề này đúng là kém, động tí là trọng thương.”

Trâu Tinh Thần: “Anh có kém không, tối qua em không biết à.”

Triệu Thù bịt tai, ngậm nửa miếng bánh mì đi về chỗ làm việc: “Cái chủ đề không dành cho trẻ em đấy đừng có nói trước mặt người chưa thành niên được không.”

Tô Mạch bổ cam xong, mang ra bàn cho Triệu Thù, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, ân cần hỏi: “Anh không sao chứ?”

Triệu Thù nhón miếng cam cho vào miệng: “Không sao hết, không phải đang nhảy nhót được đây thôi.”

Tô Mạch: “Tôi nói chuyện tình cảm ấy.”

Triệu Thù ăn hết miếng cam trong miệng liền ăn thêm một miếng nữa, ăn xong, rút khăn giấy chùi chùi: “Không sao.”

“Tuy cuối cùng không tu được thành chính quả nhưng sự chờ mong và niềm vui cô ấy đem tới cho tôi không phải là giả. Tôi cảm thấy tám năm đã qua không phải là không được gì.”

Tô Mạch đưa cho Triệu Thù một miếng cam: “Triệu Thù, anh là đồ ngốc. Có điều người ngốc có phúc của người ngốc, sau này sẽ gặp được chuyện tốt đẹp hơn.”

Thiện giả thiện báo, đây là quy luật muôn kiếp không đổi thay của thế giới này.

Triệu Thù ừ một tiếng: “Nếu tối nay tan làm mà giám đốc Trâu mời tôi đi ăn lẩu thì bất kể là cơ thể trọng thương hay tổn thương trong tình cảm đều sẽ khỏi hết.”

Tô Mạch vỗ tay: “Không thành vấn đề.”

Trâu Tinh Thần ôm laptop đi từ tầng trên xuống, nói với Tô Mạch: “Tiền cơm trừ vào lương của em.”

Tô Mạch cười, nói với Trâu Tinh Thần: “Dạo này em đang tích của hồi môn, chưa tích góp được đủ ba mươi vạn thì sẽ không cưới hỏi.”

Chu Bắc vừa khéo xách cặp đi vào, Trâu Tinh Thần liền gọi anh ta: “Chu Bắc, tăng thêm lương cho Tô Mạch.”

Chu Bắc để cặp xuống bàn: “Cái chức giám đốc tài chính tạm thời của tôi sắp bị cướp đoạt để chuyên tâm làm lập trình viên rồi. Tranh thủ lúc vẫn đang còn động vào được, phải cố gắng cống hiến sức mình vì mọi người.”

“Tăng thêm bao nhiêu?”

Trâu Tinh Thần: “Sáu ngàn.”

Thật cảm động.

Triệu Thù cười trộm: “Xem ra có người không định cưới vợ.”

Đinh Đông Xuân tới, chỉnh sửa lại danh sách người tới phỏng vấn hôm nay phát cho người phụ trách tương ứng với vị trí đó.

Triệu Thù đọc xong gật gù: “Được đấy, có mấy em gái, hy vọng có thể còn lại được ít nhất dăm ba người.”

Trịnh Kỳ Lân và Tô Mạch cùng xem hồ sơ của ứng cử viên phòng thiết kế, chọn đôi ba người, chuẩn bị phỏng vấn.

Hai đợt tuyển trước không chọn được người nào.

Triệu Thù phụ trách phòng phát triển có tuyển được hai người nhưng mà như vậy thì còn lâu mới đủ.

Từ sau khi game phát hành, công ty khoa kỹ Tinh Thần phát triển rất nhanh.

Họ sắp sửa chuyển sang văn phòng mới, ngay gần khu biệt thự, nằm trong một tòa văn phòng cao cấp gần khu thương mại trung tâm của thành phố.

Tới lúc công nhân chuyển toàn bộ trang thiết bị trong biệt thự đi hết, đứng giữa gian phòng khách trống trơn, Tô Mạch cảm thấy vô cùng hoài niệm những ngày mọi người cùng nhau làm việc ở đây.

Cùng với việc tăng quy mô công ty, các nội quy, quy định tất nhiên cũng sẽ ngày càng có tính quy phạm cao hơn, bầu không khí như làm việc ở nhà thế này e là sẽ không còn nữa.

Trâu Tinh Thần ôm máy tính ngồi trên sô pha, ngẩng đầu lên nhìn Tô Mạch một cái: “Em đang thương xuân buồn thu đấy à?”

*thương xuân buồn thu: mô tả tâm hồn nhạy cảm của văn nhân, thấy mùa xuân hoa rụng buồn tuổi trẻ qua, thấy mùa thu cây trút lá buồn vạn vật điêu tàn. Từng gốc cây, ngọn cỏ, chim chóc, núi non đều có thể trở thành cảm hứng gợi nỗi buồn. Tương tự như cụm “tức cảnh sinh tình” nhưng tình ở đây chỉ là tình buồn.

Tô Mạch lại chỗ anh, ngồi xuống tay vịn của sô pha, bùi ngùi nói: “Đúng thế, đây là nơi “Phiêu miểu chi lộ” bắt đầu, giờ đã chuyển đi hết rồi.”

Trâu Tinh Thần dường như chẳng hề đồng cảm một chút nào với cảm xúc buồn thương của Tô Mạch: “Mà không chuyển đi thì em kết hôn xong ở đâu?”

Trên thực tế, anh đã sắp xếp xong cà nhà thiết kế nội thất rồi, là một người nổi tiếng trong giới thiết kế nội thất.

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần một cái: “Anh nói đương nhiên thế nhỉ, ai đã đồng ý gả cho anh chưa?”

Tên đàn ông đến cái nhẫn kim cương cũng không chuẩn bị, còn không biết xấu hổ bàn chuyện kết hôn.

Trâu Tinh Thần để laptop qua một bên, vỗ vỗ đùi mình, ra dấu muốn Tô Mạch ngồi lên đó.

Tô Mạch là một người rất dễ bị Trâu Tinh Thần dụ dỗ, cô lại ngồi lên đùi, ôm cổ anh, chẳng hề có chút cứng cỏi nào.

“Trang trí lại chỗ này thì chúng ta ở đâu?”

Trâu Tinh Thần sờ nắn tay Tô Mạch: “Theo anh qua nhà bà nội ở một thời gian ngắn nhé.”

Tô Mạch gật đầu.

Tầm này năm trước, bác sĩ đã chẩn đoán bệnh tình của cụ Chu cùng lắm chỉ cầm cự được thêm một năm. Cụ đã cao tuổi, không chịu được tác dụng phụ của hóa trị, thường xuyên dưỡng bệnh ở nhà.

Trong quãng thời gian này, người nhà họ Chu, kể cả Trâu Tinh Thần, đã liên lạc với không ít chuyên gia ngoài nước, đều bị nói là không có hy vọng gì, bảo con cháu ở bên người bệnh trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại cuối đời.

Chẳng bao lâu sau, họ chuyển sang bên nhà cụ Chu.

Tuy sức khỏe của cụ Chu ngày một yếu hơn nhưng tinh thần thì vẫn còn tốt, tâm trạng cũng rất lạc quan.

Ban ngày Tô Mạch và Trâu Tinh Thần cùng nhau đi làm, tối về ăn tối, nói chuyện phiếm với cụ.

Cứ mỗi cuối tuần, nhà cụ Chu lại có không ít người tới thăm hỏi.

Trong đó có cả bà cụ nhà họ Tiền, bà nội của Tiền Viện.

Tô Mạch giúp bà cùng ngồi tiếp khách, thuận miệng hỏi một câu: “Sao không thấy Tiền Viện.” Chẳng qua cô chỉ tò mò vì sao hôm đại hội ngành nghề công nghệ thông tin, Lục Bảo Muội đã báo tin Tiền Viện sẽ tới tính sổ với cô mà lại không tới.

Cụ Tiền có vẻ như không biết ân oán giữa Tiền Viện và Tô Mạch, chỉ biết hai người là bạn thời trung học nên không hề giấu diếm: “Ở nhà, bị cha nó nhốt.”

Liên quan tới chuyện riêng tư của người ta, Tô Mạch không hỏi thêm nữa.

Trâu Tinh Thần lại chẳng hề khách sáo chút nào: “Sao lại bị nhốt?”

Chuyện thế này tất nhiên phải nói ra cho mọi người cùng vui mới phải.

Cụ Tiền chẳng hề kiêng kị gì trước mặt cụ Chu, bà nói: “Chuyện tình cảm, cứ khăng khăng phải ở bên cái cậu nhà họ Cố, còn bảo là đã có mang, đi khám thì hóa ra không có. Cha con bé nổi nóng, sao có thể bịa đặt ra chuyện như thế để uy hiếp bề trên.”

“Ầm ĩ một trận, người của cái giới thượng lưu này đều đã biết hết, mất hết mặt mũi, sau này còn lập gia đình thế nào.”

Cụ Chu nói không ra hơi nhưng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ: “Cái cậu nhà họ Cố kia thì sao? Không chịu cưới à?”

Cụ Tiền thở dài: “Không chịu, nói kiểu gì cũng không chịu.”

Buổi tối đi ngủ, Tô Mạch nằm trong lòng Trâu Tinh Thần: “Tháng sau Tiền Viện ra nước ngoài rồi, tốt nhất là sau này đừng trở về nữa, được vậy thì tốt quá, em không cần phải lo bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhảy ra kiếm chuyện với mình nữa.”

Trâu Tinh Thần ôm Tô Mạch, kéo cô sát vào mình xoa xoa: “Em là người của anh, không kẻ nào được động tới em.”

Tô Mạch ngẩng đầu, chìa tay chỉ chỉ vào ngón tay của mình: “Anh có thấy ở chỗ này thiếu thiếu gì đó không?”

Trâu Tinh Thần cầm tay Tô Mạch, nắn nắn ngón tay cô mấy cái: “Dạo này em béo lên rồi phải không?”

Tô Mạch: “Anh không chịu tặng thì cứ nói thẳng, lại còn đi nói người ta béo. Nếu không phải tại em mắt mù thì người như anh là phải độc thân suốt đời.”

Trâu Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng, chiếc nhẫn kim cương anh mua để cầu hôn cần phải gửi lại cho thương hiệu để người ta chỉnh size nhẫn rộng lên nửa size.

Anh cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lòng mình, nắn ngực cô một cái, nần nẫn thịt, béo lên thật, anh đang nuôi heo hay sao.

Tô Mạch ngẩng đầu: “Anh nắn cái khỉ gì đấy.”

Trâu Tinh Thần: “Đang thử xem tới Tết bán theo cân thì được bao nhiêu tiền.”