*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Mạch tiễn Trịnh Kinh Kinh về, quay lại chỗ sô pha phòng khách lấy điện thoại di động của mình, mở bản truyện tranh ban nãy Trịnh Kinh Kinh cho mình xem đưa cho Trâu Tinh Thần.
““Mộng cảnh chi uyên” của Khoa kỹ Bắc Đồ đã bắt đầu tuyên truyền trước một bước, chúng ta muộn ba ngày. Với lại, truyện tranh này là em vẽ, bị người ta sao chép, sửa đổi.”
*uyên: vực sâu
Tranh vẽ một con mèo trắng và một con thỏ đen nói chuyện, tương tác với nhau giới thiệu game của Cố Bắc Đồ.
Chân dung các con vật được vẽ theo lối tối giản, ngốc nghếch, dễ thương.
Trâu Tinh Thần cẩn thận xem hết, đưa di động cho Tô Mạch: “Tranh em vẽ sao lại ở chỗ Cố Bắc Đồ?”
Tô Mạch ngồi xuống, quay qua nhìn Trâu Tinh Thần: “Anh có ý gì?”
Trâu Tinh Thần ngồi dựa lưng vào sô pha, hơi ngửa đầu, nói giọng uể oải: “Không có ý gì hết.”
Chỉ là ghen theo phản xạ có điều kiện.
Triệu Thù search từ khóa “Mộng cảnh chi uyên” rồi lại nói: “Khoa kỹ Bắc Đồ cũng thật chịu chi, chỉ mới một, hai ngày, quảng cáo đã phủ kín khắp trên mạng.”
Trâu Tinh Thần dường như chẳng hề nôn nóng: “Bọn họ có hai mươi triệu tiền đầu tư, đem nướng hết vào quảng cáo đây mà.”
Chu Bắc sửa lại: “Ba mươi triệu.”
Trâu Tinh Thần: “Cũng như nhau.”
Triệu Thù lại ngồi xuống chiếc sô pha đơn, thở dài một hơi: “Khoa kỹ Bắc Đồ có tập đoàn Cố thị chống lưng, tha hồ tiền.”
“Chết là chết ở chỗ bọn họ sắp ra mắt game cùng thời gian với game của chúng ta. Hai game lại có nhiều điểm tương đồng, bối cảnh chính có phần tương tự.”
Chuyện này không có gì lạ. Trên thị trường có rất nhiều game nhìn qua đều tương tự nhau. Trình độ mỹ thuật nếu cũng không chênh nhiều thì gần như không tìm ra được điểm khác biệt lớn, chỉ có chơi thật rồi, động đến các chi tiết thì người chơi mới có thể trải nghiệm cụ thể hay dở.
Chu Bắc ôm laptop: “Hiệu quả truyền thông của mẩu truyện tranh này của Khoa kỹ Bắc Đồ khá tốt, người đọc để lại rất nhiều bình luận, có người còn cắt nhân vật trong truyện ra làm nhãn dán.”
Trâu Tinh Thần quay qua hỏi Tô Mạch: “Truyện tranh của em có còn giữ bản gốc không?”
Tô Mạch nghĩ ngợi trong chốc lát: “Tranh đó em vẽ hồi đại học năm tư, rảnh rỗi vẽ chơi, tranh gốc lưu trong máy tính cũ, máy tính thì không còn nữa.”
“Lúc đó cũng chỉ vẽ chơi thôi, vứt lung tung có mất cũng không quan tâm.”
Triệu Thù: “Chẳng lẽ Cố Bắc Đồ hack máy tính của cô?”
Tô Mạch: “Tôi cho là không, anh ta không phải loại người như vậy.”
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Ồ, em hiểu hắn quá nhỉ, thế hắn là loại người gì?”
Tô Mạch: “Chuyện có thể bỏ tiền ra để giải quyết thì sẽ không làm chuyện phạm pháp, cậu ấm nhà giàu như bọn họ rất coi trọng thanh danh.”
Trâu Tinh Thần cầm cốc nước để trên bàn lên uống một ngụm. Lạnh.
Anh biết Cố Bắc Đồ sẽ không làm loại chuyện này. Cố Bắc Đồ muốn thắng anh thì sẽ không để tác phẩm của bản thân bị vấy bẩn, có vậy thì thắng mới đẹp.
Trâu Tinh Thần: “Máy tính của em đâu rồi?”
Tô Mạch cố nhớ lại: “Sau khi tốt nghiệp, đi làm ở Ori, mua máy tính mới, em tặng lại máy cũ cho người ta.”
Trâu Tinh Thần: “Ai?”
Tô Mạch: “Tiêu Như.”
Trâu Tinh Thần: “Thế kiện cả cô ta lẫn Khoa kỹ Bắc Đồ đi.”
Tô Mạch: “Em không có bản gốc, không thể chứng minh tranh đó do em vẽ.”
Trâu Tinh Thần: “Không có bản sao?”
Tô Mạch: “Vẽ chơi thôi, không có bản sao.”
Trâu Tinh Thần đứng dậy khỏi sô pha: “Dù sao việc này không thể cho qua như vậy được.”
Tô Mạch hơi suy sụp: “Không có chứng cớ gì thì biết làm sao bây giờ?”
Trâu Tinh Thần xoay người: “Kiểu gì rồi cũng sẽ tìm ra.” Nói rồi đi lên tầng.
Triệu Thù nói với Tô Mạch: “Hoạt động quảng bá của Khoa kỹ Bắc Đồ tới hiện tại thì cái có hiệu quả tốt nhất chính là mẩu truyện tranh trên weibo này. Nghe nói có công ty còn muốn mua bản quyền hai nhân vật này.”
Tô Mạch cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, đóng cửa lại, kéo số điện thoại của Cố Bắc Đồ ra khỏi danh sách đen, gọi cho anh ta.
Cố Bắc Đồ đang ăn cơm với các nhân viên mừng hoạt động quảng bá trước khi phát hành tiến triển thuận lợi.
Thấy Tô Mạch gọi tới, anh ta để chén rượu xuống, đi ra ban công của nhà hàng nghe điện thoại.
Giọng anh ta xem chừng rất vui vẻ: “Rốt cuộc em cũng gọi cho anh rồi.”
Tô Mạch không muốn phí lời, nói thẳng vào chuyện chính: “Truyện tranh các anh đăng lên weibo là do tôi vẽ, xin hãy lập tức dừng hành vi xâm phạm bản quyền.”
Cố Bắc Đồ cau mày: “Em vẽ?”
Xem ra anh ta quả nhiên không biết chuyện này.
Tô Mạch tiếp tục nói: “Là một người tên là Tiêu Như cấp quyền cho các anh phải không?”
Cố Bắc Đồ cầm điện thoại: “Phải.”
Anh ta giải thích: “Nhưng anh không biết đây vốn là tác phẩm của em.”
“Anh sẽ liên hệ với người bên truyền thông thay quảng cáo.”
Cố Bắc Đồ vẫn còn muốn nói thêm nhưng Tô Mạch đã cúp điện thoại.
Trợ lý của Cố Bắc Đồ nói: “Giám đốc Cố, cô ấy nói là tác phẩm của cô ấy nhưng cô ấy đâu đưa ra được chứng cứ gì. Cứ vậy mà gỡ xuống thì có phải là hơi đáng tiếc không? Lỡ như đối phương lừa chúng ta thì sao.”
Cố Bắc Đồ cất điện thoại, lạnh lùng nhìn trợ lý: “Liên lạc với Tiêu Như giúp tôi, hẹn bảy giờ tối gặp mặt. Với lại, gọi người đứng đầu bên tuyên truyền chịu trách nhiệm ký kết với Tiêu Như tới.”
Trợ lý không dám nói thêm gì, lập tức làm theo lệnh.
Trâu Tinh Thần nói đúng. Cố Bắc Đồ không cho phép tác phẩm của mình có bất kỳ vết nhơ nào. Một công ty phát triển game dùng truyện tranh sao chép để tuyên truyền. Đây không phải là chuyện nhỏ.
Buổi tối, Tô Mạch nghe thấy có tiếng gõ cửa, nghĩ bụng chắc tới tám phần mười là gã đàn ông phòng cách vách sang ké điều hòa.
Trâu Tinh Thần xách laptop, mặc áo ngủ, vào phòng leo lên giường, tự nhiên như thể chính là phòng mình, giường mình.
Anh xốc chăn lên chui vào, để laptop lên đùi, ngẩng đầu nhìn Tô Mạch: “Lên đi.”
Tô Mạch đứng im không nhúc nhích, cười bảo: “Thương lượng với quý ngài chuyện này. Cái giường này là giường đơn, hai người ngủ chen chúc chật chội nóng bức.”
Trâu Tinh Thần gật đầu: “Được, biết rồi.”
Nhưng anh thì vẫn không nhúc nhích.
Tô Mạch nhìn anh: “Rồi sao đây?”
Trâu Tinh Thần quay màn hình máy tính sang cho Tô Mạch xem: “Em thấy cái giường này thế nào? Giường đôi đấy.”
Tô Mạch lại gần xem màn hình máy tính của Trâu Tinh Thần: “Ý em không phải vậy.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay lại nhìn Tô Mạch; “Em muốn đuổi anh ra ngoài, ngoài trời đang thổi gió Tây Bắc, em nỡ lòng nào.”
Nhăn mặt tủi thân.
Tô Mạch nhoẻn cười: “Có phải đuổi anh ra ngoài đâu, tự anh không có phòng à, cứ chạy qua bên chỗ em làm gì.”
Trâu Tinh Thần: “Em chê anh à?”
Tô Mạch: “Nào dám chê anh.” Không bị anh chê đã là tốt lắm rồi.
Trâu Tinh Thần: “Thế mau lên đi, anh đã ủ ấm chăn cho em rồi.” Nói rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
Tô Mạch biết mình không nói lại được anh, đành từ bỏ phản kháng, nói một câu: “Em đúng là chiều anh quá.”
“Trước mười hai giờ anh về lại vỏ ốc nhà anh đi, đừng làm phiền em ngủ.”
Trâu Tinh Thần nhanh chóng đặt xong đơn giường đôi, gập máy tính lại, dựa vào đầu giường nhìn Tô Mạch: “Hôm nay là qua để nói chính sự với em.”
Tô Mạch nghiêng đầu tựa vào vai Trâu Tinh Thần: “Nói chính sự thì lúc nào, ở đâu chẳng nói được, sao phải leo lên giường em rồi mới nói.”
Trâu Tinh Thần phớt lờ ý kiến của cô, nói thẳng vào chuyện chính: “Em nhớ lại xem, lúc vẽ cái truyện tranh kia là trong tình huống gì, có khả năng chép vào cái USB nào không. Chỉ có tìm được tệp gốc thì mới chứng minh được.”
Tô Mạch suy nghĩ một hồi lâu: “USB thì chắc chắn là không, điện thoại em cũng lục rồi, không có.”
“Không có sao lưu trên mail.”
Trâu Tinh Thần: “Có thể đòi Tiêu Như trả lại cái máy tính rách kia không?”
Lấy lại được máy tính thì có thể thử khôi phục dữ liệu.
Tô Mạch: “Em nghĩ là không đòi được, cô ta không trả cho em đâu. Hơn nữa, bọn em đều đã cho nhau vào danh sách đen rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Tiêu Như thật đúng là bản chất xấu xa không thay đổi.”
Tô Mạch: “Cô ta ăn trộm tác phẩm của em, sao không sợ chuyện bị lộ tẩy nhỉ.”
Trâu Tinh Thần: “Cô ta ganh tị với tài năng của em, một mặt là hận, trong tiềm thức sinh ra tâm lý không chịu phục kẻ mạnh. Nhưng cái chính vẫn là lợi ích.”
Đang nói, điện thoại Tô Mạch đổ chuông, cô liếc nhìn, là một số lạ. Trực giác mách bảo cô, không phải Tiêu Như thì là Cố Bắc Đồ.
Cô nghe máy.
Giọng Tiêu Như vang lên: “Tô Mạch, cô tìm tới Khoa kỹ Bắc Đồ đấy à?”
Trước cái nhìn chết chóc của Trâu Tinh Thần, Tô Mạch gật đầu, rồi mới nhớ ra là đang gọi điện thoại, đối phương không nhìn thấy cô gật đầu nên nói: “Phải.”
Tiêu Như kiêu ngạo đầy mình, không hề có chút xấu hổ nào khi sao chép của người khác: “Cô dựa vào đâu nói tôi sao chép? Cô có chứng cớ không?”
Một công ty truyền thông văn hóa nhìn trúng nhân vật trong truyện tranh này, đang muốn mua bản quyền làm phim hoạt hình. Là công ty top năm trong nước, phí bản quyền tiền triệu, quan trọng nhất là danh tiếng tác phẩm phái sinh sẽ mang về cho tác giả.
Nếu gặp may thì có thể dựa vào cái này ăn cả đời.
Vì Khoa kỹ Bắc Đồ bất ngờ hủy bỏ hợp đồng với Tiêu Như nên phía công ty văn hóa kia đã bàn bạc xong hợp đồng rồi cũng đâm ra do dự.
Tô Mạch mắng Tiêu Như: “Cô ăn trộm đồ của người khác còn có mặt mũi để nói à.”
“Mẹ kiếp, tôi đúng là lần đầu tiên thấy có đứa tiểu tốt xấu xí đến cực độ như vậy.”
Tiêu Như: “Nói linh tinh vớ vẩn cái gì đấy. Tô Mạch, tôi nói cho cô biết, đừng nói cô không đưa ra được bằng cớ, cho dù cô có chứng cớ, cô cũng không kiện thắng được tôi đâu.”
Về điểm này, ngay từ đầu Tô Mạch đã hiểu rõ. Tình hình trong nước cơ bản là vậy, văn hóa tôn trọng bản quyền thật nhức nhối.
Tiêu Như không dùng thẳng tác phẩm của cô mà có chỉnh sửa lại, hoa văn và màu sắc của thỏ và mèo đều đã được sửa khác, một vài chi tiết về hình dáng cũng đã thay đổi.
Phong cách vẽ và đặc trưng cơ bản về hình tượng thì không khác, đây cũng là giá trị thương mại tiềm ẩn chính của nó. Chúng là do Tô Mạch sáng tạo nên.
Về việc phân biệt sao chép hay không, luật pháp có một bộ phương pháp giám định, đạt tới tỉ lệ trùng hợp nhất định thì mới bị kết luận là sao chép.
Có lẽ là sợ phía Tô Mạch ghi âm nên Tiêu Như luôn nhấn mạnh lặp đi lặp lại chuyện truyện tranh này do cô ta sáng tác.
Tô Mạch tựa vào lòng Trâu Tinh Thần, nói vào trong điện thoại: “Tôi vốn cho là đuổi cô khỏi Ori là đủ trừng phạt cho tội vong ân phụ nghĩa của cô. Nếu cô đã muốn chết triệt để hơn thì tôi cũng không ngại chơi với cô.”
“Bất kể thế nào, dù cho chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Hẹn gặp nhau ở tòa án.”
Nói rồi cô cúp luôn điện thoại.
Trâu Tinh Thần bật ngón tay cái khen Tô Mạch: “Có khí thế lắm.”
Nói rồi hôn trán cô một cái.
Tô Mạch làm bộ trước mặt Tiêu Như xong, tỉnh táo lại lại thấy hơi hối hận.
Chứng cớ đâu?
Giờ ngoài nói miệng ra cô chẳng có gì hết, dựa vào đâu nói Tiêu Như sao chép của cô.
Tô Mạch chìm vào suy tư. Lần sau làm bộ cũng phải tự lượng sức.
Trâu Tinh Thần cố giúp Tô Mạch hồi tưởng: “Lúc em vẽ tranh có bạn cùng phòng nhìn thấy thì có chứng minh được không?”
Tô Mạch nghĩ ngợi một hồi: “Không, em không vẽ ở ký túc, em nhớ là trong phòng máy của trường, lúc đó đang trong lớp thiết kế chữ, em làm xong bài tập thầy giao sớm, thấy chán nên vẽ chơi.”
Trâu Tinh Thần: “Phòng máy của trường?”
Tô Mạch gật đầu: “Em vẽ xong thì chép sang máy tính của mình, chính là cái máy sau này cho Tiêu Như.”
Trâu Tinh Thần: “Đợi sáng mai Trịnh Kinh Kinh trực tiếp xong, đi cùng anh về trường.”
Tô Mạch: “Anh muốn tìm trong phòng máy à?”
“Đã mấy năm rồi, dự liệu mất lâu rồi. Hơn nữa, chưa biết chừng máy cũng đã thay rồi.”
Trâu Tinh Thần xoa tóc Tô Mạch: “Chưa thay đâu.”
Lần trước thầy Hà gọi anh tới trường, anh có thấy, máy tính trong trường vẫn là mấy cái cũ.
Anh hôn hôn cô, nói khẽ: “Anh sẽ không để em bị người khác ức hiếp nữa.”