Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 97




Không nói gì thêm, ông Lưu chỉ hút vài hơi thuốc rồi đứng dậy rời đi.

Cả buổi ăn Trần Mộc Miên cảm thấy không chút hứng thú. Thức ăn Tây thật

chẳng hợp khẩu vị cô. Cô nghĩ thầm, chi bằng về nhà ăn canh cá của người giúp

việc nấu còn hơn.

“Không hiểu sao người ta lại tán dương mấy món Tây này nhỉ? Ăn chẳng ra gì.

Chỉ có món tráng miệng là còn chút vị, nhưng lại quá ngọt, ngấy đến lạ.”

Nói xong cô đặt chiếc dĩa xuống. Đàm Thuần Chi không lấy làm phiền: “Nếu

em không thích thì lần sau mình sẽ đến Hồng Vận Lâu, để ông chủ Văn làm vịt

tám món cho em.”

Nghe vậy, Trần Mộc Miên mới nhoẻn cười: “Nhớ đấy nhé, không được thất hứa

đâu.”

Đàm Thuần Chi khẽ cười, gõ nhẹ lên mũi cô rồi nắm tay kéo đứng dậy.

“Về nhà thôi anh?”

“Về sớm làm gì? Đi, để anh dẫn em đi xem phim.”

Nghe đến “xem phim,” lòng cô chợt thấy háo hức. Mới đến Thượng Hải chưa

bao lâu, cô đã thấy vài tấm áp phích lớn quảng cáo phim với hình ảnh các cô gái

phương Tây quyến rũ, nhưng vẫn chưa hiểu phim là gì.

Để tránh người khác cười chê, cô ngại không dám hỏi.

Đến rạp chiếu phim, tài xế đã mua sẵn vé cùng một gói hạt dưa.

Vào bên trong, nhìn thấy tấm màn trắng lớn và dãy ghế dài, lòng cô đầy tò mò.

Thấy mọi người xung quanh yên lặng, cô ghé tai hỏi nhỏ: “Phim là gì vậy anh?

Có hay không?”

Thật ra cô chỉ muốn biết phim là gì.

Đàm Thuần Chi nhìn cô, miệng khẽ mỉm cười, mắt ánh lên vẻ trìu mến: “Đây là

một kỹ thuật mới từ phương Tây. Em cứ nghĩ nó là những bức ảnh động thôi.”

Ảnh động? Động thế nào?

Khi đèn trong rạp tắt hẳn, trên màn trắng hiện ra hình ảnh người Tây, cô mới

hiểu.

Đây là lần đầu tiên xem phim, cảm giác mới lạ làm Trần Mộc Miên thích thú.

Nhưng càng xem, cô càng cảm thấy điều gì đó không ổn.

Bàn tay của Đàm Thuần Chi đang mò vào dưới váy cô.

Trần Mộc Miên giật mình, bật lên một tiếng hét, mặt hoảng hốt quay sang nhìn

anh.

Đúng lúc trên màn hình xuất hiện cảnh phim kinh dị với một con ma cà rồng,

tiếng la hét của mọi người xung quanh hòa lẫn làm chẳng ai để ý đến cô.

“Anh điên rồi sao!” Cô gạt tay anh ra, nghiến răng nói khẽ.

Đàm Thuần Chi quay lại, nhếch mép cười, giọng thì thầm: “Đừng cử động

mạnh, người ta thấy thì phiền lắm.”

Trần Mộc Miên nhìn quanh, thấy vài cô gái sợ hãi nép vào lòng bạn trai, không

ai để ý đến mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô giữ chặt tay anh, nhưng Đàm Thuần Chi bỗng rút tay về, rồi kéo cô vào

lòng, giữ chặt như một con búp bê. Trần Mộc Miên bị anh niệm chú, không thể

động đậy, mặc cho anh tha hồ làm xằng làm bậy.

Bàn tay của Đàm Thuần Chi dần dần di chuyển lên phía trên, chạm vào nơi

nhạy cảm nhất. Lớp vải mỏng manh dường như chẳng cản nổi bàn tay anh.

Anh nhấn ngón tay lên hạt đậu nhỏ: “Hôm nay nhìn em trong bộ váy này, anh

cứng không chịu nổi.”

Cô cố giữ bình tĩnh, rít qua kẽ răng: “Đừng… Không phải chỗ này… Lỡ người

ta thấy thì sao.”

Cô cảm thấy anh thật mất trí, chỗ nào cũng dám làm chuyện này sao?

“Em sợ sao?” Đàm Thuần Chi cố tình trêu chọc, rồi mạnh tay hơn. Trần Mộc

Miên cắn chặt môi, âm thanh nhỏ bé của cô bị những tiếng thét trong rạp phim

át đi.

Ngón tay anh bất ngờ chọc sâu vào. Ngón tay dài của anh len vào giữa những

khe thịt mềm mại, kích thích từng chút một. Trần Mộc Miên không thể kiểm

soát được, cô bắt đầu cảm thấy ướt át.

“Ha, cô bé ơi, em lại phát bệnh rồi đấy.” Đàm Thuần Chi vừa nhìn màn hình

vừa trêu chọc, trong khi tay vẫn không ngừng ve vuốt cô.

Trong rạp chiếu, mọi người đều chăm chú xem phim, chẳng ai để ý đến họ.