Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 47




Trần Mộc Miên nhìn người nằm dưới đất, rồi nhìn sang Đàm Thuần Chi. Cô thật sự không muốn, nhưng biết phải làm sao: “Anh muốn gì?”

Đàm Thuần Chi từ trước đến giờ không bao giờ giúp ai mà không có điều kiện, nên cô càng đề phòng hơn. Nhưng lần này, anh lại không đòi hỏi điều gì quá đáng, chỉ nói: “Anh muốn thấy em cười.”

Trần Mộc Miên ngạc nhiên, chớp mắt vài cái như thể tai mình nghe lầm: “Anh nói lại lần nữa xem?”

Đàm Thuần Chi tiến lại gần, nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng khiến tim cô đập loạn nhịp: “Cô bé, anh muốn thấy em cười. Từ lúc gặp em đến giờ, anh chưa từng thấy em cười.”

Cô cảm thấy bối rối, muốn rút tay về nhưng không thể vì Đàm Thuần Chi không chịu buông. Anh nhìn cô chăm chú, đòi hỏi một câu trả lời.

Trái tim Trần Mộc Miên đập nhanh hơn, không thể kiểm soát cảm giác kỳ lạ trong lòng. Kể từ khi rời quê lên Thượng Hải, cô đã lâu rồi không cười.

Ngay cả khi ở bên cạnh bà nội, dẫu vui hay buồn, bà cũng không từng hỏi cô có thật sự vui vẻ hay không.

Cả đời này, lần đầu tiên cô gặp phải một người – không, là một con ma – muốn thấy cô cười.

Mím môi một lúc lâu, Trần Mộc Miên không dám nhìn anh: “Tôi… tôi cười không nổi.”

Lúc này đây, ngay cả một nụ cười giả tạo cô cũng không làm được.

Đàm Thuần Chi không vội, bước đến bên cạnh bà Bạch và Tương Thông, cầm quạt vẫy nhẹ hai cái, từ chiếc quạt bay ra những hạt nhỏ lấp lánh, phủ lên người hai người kia.

Kế đó, từ tai họ lần lượt bay ra hai quả cầu nhỏ sáng lấp lánh, rơi vào tay Đàm Thuần Chi.

Anh nhìn chúng một lúc rồi nắm chặt tay, khi mở ra những quả cầu đã biến mất. “Đó là gì vậy?” Trần Mộc Miên hỏi.

Đàm Thuần Chi đáp: “Đó là những mảnh ký ức. Anh đã giúp họ thay đổi ký ức, những ký ức cũ này giờ không còn giá trị. Từ nay về sau, họ chỉ nhớ rằng em đã dụ dỗ Tô Yến Yến thú nhận sự thật trong căn phòng này, những điều đó đủ làm bằng chứng rồi.”

Lúc ấy, cậu bé ma quay trở lại. Thấy Đàm Thuần Chi, cậu ấy hoảng hốt đứng chôn chân ở cửa, không dám tiến vào.

Trần Mộc Miên che chắn trước Đàm Thuần Chi: “Chuyện của em vậy là xong chưa?”

“Em đã gieo oán vào người bà ta. Chỉ cần bà ta bị pháp luật trừng trị, oán hận của em sẽ tiêu tan, và em có thể đầu thai.”

Nghe vậy, Trần Mộc Miên mỉm cười: “Thế thì tốt quá, chúc mừng em nhé nhóc con.”

Cậu bé ma cười ngượng ngùng, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Đàm Thuần Chi, cậu lại rùng mình. Nhìn xuống dưới thấy mẹ mình, cậu lưỡng lự nhìn Trần Mộc Miên.

“Sao thế?” Trần Mộc Miên hỏi.

Cậu bé ma do dự, không biết có nên nói hay không.

Đàm Thuần Chi lên tiếng thay: “Nó muốn nhờ em giúp nó gửi một giấc mơ cho mẹ, coi như là lời tạm biệt trước khi đi.”

Trần Mộc Miên gật đầu: “Đương nhiên rồi, em cứ làm đi.”

Nhưng cậu bé ma lại nhìn cô với vẻ ngượng ngùng hơn, khiến cô thắc mắc: “Còn gì nữa sao?”

Cậu bé ma đáp: “Em… em cần chị giúp mới có thể gửi giấc mơ cho mẹ.” Trần Mộc Miên ngạc nhiên: “Chị giúp kiểu gì được chứ?”

Cô đâu có tài cán gì.

Đàm Thuần Chi không vui: “Nó muốn nhập vào thân xác em, nằm cạnh bà Bạch thì mới gửi giấc mơ được.”

Nghe đến việc bị nhập vào, Trần Mộc Miên lập tức nghĩ đến con quỷ áo đỏ đã lừa dối cô trước đây. “Nhất thiết phải làm vậy sao?”

Cậu bé ma cúi đầu, ngại ngùng gật đầu.