Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 33: Tôi Làm Sao Có Thể Bình Tĩnh




Người đàn bà ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, khóe môi run rẩy, từng biểu cảm đều toát lên sự đau khổ. “Cô vừa nói gì?”

Trần Mộc Miên chưa kịp trả lời, Tương Thông đã ngăn lại: “Cô Trần, cô có dám chịu trách nhiệm cho lời mình nói không?”

Ánh mắt Tương Thông lạnh lùng nhìn Trần Mộc Miên, không còn vẻ đùa giỡn cợt nhả như trước, mà toàn thân tỏa ra khí thế khiến người khác rùng mình.

Trần Mộc Miên không khỏi lùi lại một bước, ánh nắng chiếu lên gương mặt lo lắng của cô, nhưng không thể che lấp sự kiên định trong ánh mắt.

“Cậu ấy nói, lúc ở khách sạn có một người đàn bà lạ mặt vào phòng, rồi đánh vỡ đầu cậu từ phía sau. Trước khi ngất đi, cậu ấy thấy đôi chân người đàn bà ấy mang giày cao gót màu vàng, trên mũi giày có đính vài hạt ngọc trai.”

Nếu như lúc nãy Tương Thông còn chút hoài nghi, thì giờ anh ta cũng không thể ngăn chị họ mình được nữa.

Người đàn bà đứng phắt dậy, nắm chặt cánh tay Trần Mộc Miên: “Tôi biết mà, tôi biết mà, con tôi Thư Kỳ không phải là đứa nghịch ngợm, nó không thể tự dưng lại đốt khách sạn. Nó bị người hại chết. Ai? Ai giết nó? Cô nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết!”

Trần Mộc Miên không ngờ người đàn bà ấy lại phát cuồng như vậy, cả người như mất trí, sức mạnh bất ngờ làm Trần Mộc Miên đau đớn.

Cô muốn khuyên người đàn bà bình tĩnh lại, nhưng bà ta cứ nắm chặt tay cô, kéo cô đi ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chúng ta đi báo cảnh sát, chúng ta đi báo cảnh sát, chúng ta…”

Tương Thông phải kéo tay bà ra, chặn đường bà: “Chị, chị bình tĩnh lại, đừng kích động.”

“Con tôi bị giết, sao tôi có thể bình tĩnh được. Các người nói tôi điên, tôi không điên, tôi không điên.” Người đàn bà vùng vẫy, cố thoát khỏi Tương Thông, thậm chí cắn mạnh vào cánh tay anh ta để thoát ra.

Nhưng Tương Thông nào chịu buông, anh ta vừa giữ chặt bà, vừa lớn tiếng gọi: “Vú Ngô!”

Vú Ngô chính là người làm trung niên vừa rồi. Thấy cảnh này, bà ta cũng không hề hoảng hốt, thuần thục lấy ra ống tiêm, tiêm vào người đàn bà.

Chỉ một lúc sau, người đàn bà mất dần ý thức, rồi ngủ thiếp đi.

Tương Thông nhìn sâu vào mắt Trần Mộc Miên, rồi cùng vú Ngô đưa bà ấy trở về phòng nghỉ ngơi.

Trần Mộc Miên không ngờ lời mình nói lại gây ra sự náo loạn như thế, một lúc lâu vẫn đứng ngẩn ngơ trong phòng, không biết phải làm sao.

Tương Thông lo xong cho chị họ, quay lại. Trần Mộc Miên như chim sợ cành cong đứng dậy, lo lắng nhìn anh: “Bà ấy không sao chứ?”

Tương Thông không nói gì, chỉ tháo nút áo sơ mi trên cổ, thở ra một hơi dài rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt lạ lùng nhìn Trần Mộc Miên.

Tương Thông không nói gì khiến Trần Mộc Miên cảm thấy áp lực, anh ta giờ không giống gã trai lơ thường ngày mà giống như một kẻ sát nhân đã dính đầy máu.

Trần Mộc Miên không khỏi né ra xa, cố giữ khoảng cách.

Thấy vậy, Tương Thông bật cười, bầu không khí căng thẳng trong phòng cũng theo đó mà dịu đi.

“Cô bé, em biết không, vừa rồi em đã gây ra chuyện lớn rồi.”

“Bà ấy có bị nặng lắm không?” Trần Mộc Miên lo lắng, cô thấy rõ bà ấy đau khổ, xúc động đến nỗi thần kinh không còn bình thường.

Tương Thông thở dài: “Từ ngày Thư Kỳ mất, chị tôi cứ như vậy mãi. Anh rể bao năm nay vẫn trách chị không trông nom kỹ lưỡng Thư Kỳ, cả nhà họ Bạch cũng vì thế mà đổ lỗi cho chị ấy. Chị ấy cũng tự trách mình, lâu ngày sinh bệnh, bao nhiêu năm vẫn không khỏi.”

Trần Mộc Miên trầm ngâm một lúc, thử hỏi: “Vừa rồi em nghe bà ấy nói, có vẻ như Thư Kỳ tự chơi với lửa rồi mất mạng?”