Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 186




Tàu dừng lại ở một nhà ga nhỏ không tên tuổi. Trần Mộc Miên bước xuống theo

Đàm Thuần Chi, vẻ mặt có chút mơ màng. “Trấn La Gia? Ông xã, có phải

chúng ta xuống nhầm trạm không?”

Nơi này tuy có núi non xanh mát, phong cảnh hữu tình, nhưng lại vô cùng

hoang vắng. Trạm dừng này chỉ có hai người họ là hành khách xuống xe.

Đàm Thuần Chi ôm eo cô, mỉm cười: “Sao, sợ ông xã bán em đi hả?”

Trần Mộc Miên hừ nhẹ một tiếng: “Nếu chồng nỡ bán em đi, em cũng đành

nhận mệnh thôi, chứ biết làm sao?”

Đàm Thuần Chi bật cười lớn, cúi xuống hôn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của cô:

“Anh làm sao mà nỡ bán em chứ. Bán cả bản thân mình đi cũng không bán em

đâu.”

“Thế đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao chúng ta lại đến đây?” Trần Mộc Miên

khoác tay anh, làm nũng.

Đàm Thuần Chi nhìn đồng hồ quả quýt, chẳng bao lâu sau, một chiếc ô tô màu

đen chạy đến trước mặt. Trần Mộc Miên thấy tài xế bước xuống giúp họ khuân

vác hành lý, trong lòng càng thấy kỳ lạ hơn: “Có phải ngay từ đầu ông xã đã

không định đưa em về Bắc Bình rồi phải không?”

Đàm Thuần Chi gật đầu, đôi mắt đào hoa ánh lên một tia giảo hoạt: “Tất nhiên

là không rồi. Ông xã định bắt cóc em đến núi sâu rừng thẳm, muốn làm gì em

thì làm.”

Trần Mộc Miên bước lên xe, lo lắng nhìn tài xế. Tài xế lại giống như người

điếc, bình thản lái xe, dường như không nghe thấy bất kỳ điều gì.

Đàm Thuần Chi nhẹ nhàng giải thích: “Em nhìn kỹ xem, có nhận ra không?”

Trần Mộc Miên ngó kỹ tài xế, rồi bỗng giật mình: “Đây là người đá trông coi

mộ sao?”

Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lo lắng nhìn Đàm Thuần Chi: “Ông xã muốn

trở về… trở về…”

“Đúng vậy, chính là đi đến mộ phần của anh, không, phải nói là của chúng ta.”

Đàm Thuần Chi kéo tay Trần Mộc Miên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Trần Mộc Miên bất an: “Chồng ơi, tự dưng trở về đó làm gì, chẳng lẽ đã có

chuyện không hay xảy ra?”

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã xuyên qua một khu rừng rậm, tiến vào một

con đường hầm tối tăm. Tài xế bật đèn lên, ánh sáng chiếu xa nhưng dường như

vẫn không thấy điểm cuối.

Ánh sáng nhấp nhô trên khuôn mặt Đàm Thuần Chi, che lấp tâm tư của anh.

Trần Mộc Miên nhìn chằm chằm vào anh, Đàm Thuần Chi đưa tay ra, vuốt một

lọn tóc của cô, thản nhiên nói: “Vợ sợ gì chứ, anh chỉ muốn cho em xem bí mật

lớn nhất của anh thôi.”

Trần Mộc Miên nhìn bàn tay anh, không nhịn được mà rút lại lọn tóc của mình:

“Chồng nên nói với em sớm chứ, làm chi thần thần bí bí thế này.”

Đàm Thuần Chi chỉ mỉm cười nhìn cô. Một lúc sau, chiếc xe dừng lại, Trần

Mộc Miên nhìn ra ngoài, phát hiện họ đang đứng trước một cánh cửa mộ khổng

lồ.

Hai người vừa bước xuống xe, chiếc xe đã biến thành một khối đá, tựa vào cửa

động. Còn tài xế cũng hóa thành một bức tượng đá, đứng ngay ở lối vào như

những người đá khác, xếp hàng chỉnh tề canh giữ cửa mộ.

Trần Mộc Miên ngước nhìn cánh cửa mộ, chỉ thấy Đàm Thuần Chi bước tới,

nhẹ nhàng gõ hai cái, cửa mộ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt rồi mở ra hai bên. Khi

cánh cửa mộ từ từ mở rộng, bụi đá nhỏ rơi xuống từ trên cao.

Chẳng bao lâu sau, cửa đã mở hoàn toàn, lối vào vốn tối đen bỗng sáng rực. Hết

ngọn đèn dầu này đến ngọn đèn dầu khác tự động thắp sáng, hai hàng nữ tỳ vận

cổ phục đi từ bên trong ra.

Các cô gái ấy mặc áo dài màu nước, tay cầm những chiếc đèn nhỏ tinh xảo,

chậm rãi bước đến trước mặt hai người. “Cung nghênh công tử và phu nhân.”

Trần Mộc Miên cúi đầu nhìn xuống, những người này tuy có bóng, nhưng bàn

chân của họ lại rất nhỏ, nhón gót bước đi. Trần Mộc Miên biết rõ, đây là những

bức tượng người tuẫn táng theo mộ phần.

Đàm Thuần Chi nắm tay cô, bước vào bên trong. Các nữ tỳ đi theo hai bên hộ

tống. Trần Mộc Miên nghe thấy tiếng cửa phía sau đóng lại, không khỏi cảm

thán, nơi này quả nhiên do cao nhân thiết kế, khắp nơi đều là cơ quan.

“Trong này có cơ quan nào khác không? Chúng ta vào thế này có chạm phải cái

gì không nên chạm không?”

Đàm Thuần Chi mỉm cười: “Em lo xa rồi. Chồng làm sao để em gặp nguy hiểm

được?”

Dưới sự dẫn dắt của các nữ tỳ, hai người đi qua một hành lang dài, đến trước

cửa chính của đại điện. Trần Mộc Miên để ý thấy trên tường vẽ rất nhiều bích

họa kỳ lạ, rực rỡ như còn mới, hoàn toàn không giống những bức tranh đã tồn

tại hàng nghìn năm.

“Trên này vẽ cái gì thế? Sao em không hiểu?”

Bích họa không giống như những bức vẽ thông thường mà cô từng biết, thay

vào đó là những hoa văn và hình thù kỳ lạ chưa từng thấy.

Đàm Thuần Chi đáp: “Không có gì, chỉ là vài đạo phù chú, ngăn cản những thứ

không sạch sẽ xông vào, quấy nhiễu mộ phần của anh mà thôi.”

Cửa điện được các nữ tỳ mở ra, trước mắt là một tẩm điện rộng lớn. Trần Mộc

Miên bước vào trong, bên trong tỏa ra mùi thơm dìu dịu của dầu cá nhân ngư

đang cháy, đồ đạc bài trí đầy đủ, giống hệt như căn nhà mà người sống ở.

Bình phong, giường chiếu, bình hoa, cái gì cũng có đủ.

Các nữ tỳ sắp xếp mọi thứ xong, liền im lặng lui ra. Trong phòng chỉ còn lại

Đàm Thuần Chi và cô. Trần Mộc Miên đứng dậy, nhìn những bức họa trên

tường, vẽ lại toàn bộ cuộc đời của Đàm Thuần Chi.

Từ khi anh chào đời cho đến khi qua đời.

Trần Mộc Miên nhìn cảnh tượng cái chết cuối cùng, không khỏi kinh ngạc:

“Ông xã, anh mất khi chỉ mới ba mươi lăm tuổi?”

Nghĩa là, sau khi cô chết năm năm, Đàm Thuần Chi cũng bệnh mà qua đời.

“Đừng nhìn nữa.” Đàm Thuần Chi đứng sau lưng cô, kéo cô vào lòng, ôm chặt

rồi dẫn cô đi nơi khác.

Trần Mộc Miên thấy anh vặn một chiếc đèn đá, bức tường đá trước mặt từ từ

mở ra, lộ ra một gian điện thạch khác. Trần Mộc Miên bước vào, phát hiện một

tẩm điện lớn hơn, đèn đuốc sáng rực, bên trong đâu đâu cũng là đồ vật bằng

vàng, giống như một kho báu.

Cô thấy một cái bát hoa sen bằng vàng, không nhịn được đưa tay ra cầm. Thế

nhưng, Đàm Thuần Chi lại ngăn cô lại, kéo cô đi sang chỗ khác: “Tất cả ở đây

đều là của em, đừng vội.”

Trần Mộc Miên vẫn thấy tiếc nuối: “Em chỉ muốn xem một chút thôi. Cái bát

kia thật tinh xảo, ông xã, cho em xem đi mà.”

Đàm Thuần Chi chẳng thèm quan tâm, nắm tay cô bước qua một hang đá, đến

một đại điện khổng lồ khác. Phía trước có một chiếc cầu nhỏ, dưới cầu là dòng

suối lấp lánh ánh xanh lam.

Dưới nước có những con cá bơi qua bơi lại, Trần Mộc Miên kinh ngạc thốt lên:

“Đây là cá sống sao?”

Đàm Thuần Chi ừ một tiếng, dắt cô tiếp tục bước đi, chẳng bao lâu đã đến trước

một chiếc quan tài khổng lồ.

Quan tài được thắp sáng bởi những ngọn trường minh đăng, không khí tỏa ra

mùi hương nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

“Đây là…”

“Đây chính là quan tài của anh và em.” Đàm Thuần Chi bước lên vài bậc thềm,

tiến đến trước quan tài. Chiếc quan tài khổng lồ, trên nắp được chạm khắc

những hoa văn kỳ lạ, Trần Mộc Miên càng nhìn càng thấy nét mặt Đàm Thuần

Chi trở nên kỳ lạ.

“Ông xã, trên này khắc cái gì thế?”

Đàm Thuần Chi quay lưng về phía cô, mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt

thoáng một chút phức tạp: “Đây là trận pháp do pháp sư Nam Cương bố trí. Vợ

ơi, đây chính là bí mật lớn nhất của anh.”

Trần Mộc Miên từ từ tiến lên, muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại không dám

đến gần.

Đàm Thuần Chi khẽ cười, kéo cô lại bên cạnh. Anh nhấc tay lên, quan tài từ từ

mở ra, lộ ra bên trong một cỗ quan tài bằng gỗ kim ti nam đẹp đẽ. Nắp quan tài

hé ra, Trần Mộc Miên nhìn thấy một thi thể hoàn chỉnh, chính là Đàm Thuần

Chi, mà bên cạnh anh, có đặt một hũ tro màu xanh thiên thanh.

“Lúc trước không tìm được thi thể hoàn chỉnh của em, chỉ có thể hỏa táng đầu

em, đặt bên cạnh anh.”

Trần Mộc Miên liếc mắt nhìn thi thể trước mặt, rồi lại nhìn Đàm Thuần Chi

đang sống sờ sờ bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Cái này là bí mật gì chứ?”