Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 178




Đôi mắt khinh thường của Đàm Thuần Chi khiến ông hai Đàm nổi giận. Ông ta

rút ra một lá bùa từ trong áo, cắn đứt đầu ngón tay, viết lên lá bùa một đạo chú

rồi nhẹ nhàng phất một cái, mấy con quỷ nhỏ lập tức lao về phía Đàm Thuần

Chi.

Đàm Thuần Chi không xem những con quỷ này ra gì. Anh chỉ nhẹ nhàng vung

quạt, mấy con quỷ đã bị hất văng ra xa, đập mạnh xuống đất.

Ông hai Đàm không thể nào tin nổi, những con quỷ mà ông ta dày công luyện

chế lại yếu ớt trước mặt Đàm Thuần Chi đến thế.

Ông ta tức giận, rút ra một thanh kiếm bằng gỗ đào, nhưng chưa kịp tiến thêm

bước nào thì cảm giác có thứ gì đó giữ chặt chân mình lại.

Nhìn xuống, ông ta thấy trên nền đất không biết từ lúc nào đã hiện ra một pháp

trận. Từ trong trận pháp, những bàn tay ma quái vươn lên, nắm chặt lấy chân

ông ta.

Cảm giác sợ hãi dâng lên, ông hai Đàm dùng kiếm gỗ đào quật mạnh vào những

bàn tay ấy.

Lưỡi kiếm chạm vào, mùi cháy khét bốc lên, những bàn tay lập tức co rúm lại,

nhưng rất nhanh, chúng lại lao đến, như muốn lôi kéo ông ta xuống vực sâu.

Ông hai Đàm cố vùng vẫy nhưng không sao thoát khỏi pháp trận. Vừa kháng

cự, ông ta vừa nhìn Đàm Thuần Chi bằng ánh mắt đầy độc ác.

“Chú hai, ở Nam Dương bao năm qua, chú luyện chế quỷ nhỏ, hại không ít

người rồi đúng không?”

Ông hai Đàm giận dữ, hét lên: “Câm miệng! Mi là tên ác quỷ không rõ nguồn

gốc, tay đã nhuốm bao nhiêu máu, thì hơn gì tao mà lên tiếng chỉ trích?”

Đàm Thuần Chi cười nhạt: “Chú hai, cháu chỉ muốn nói cho chú biết, những

người bị chú hại chết, từ trước đến giờ vẫn luôn bám theo chú. Chính họ đã

mang đến cái mùi tử khí nồng đậm trên người chú. Còn nữa, hơn trăm đứa trẻ

mất tích năm đó ở thủ đô, không phải do cháu giết, mà là do chú hại chết.”

“Mày nói nhảm! Đừng nghĩ mày có thể đổ hết tội lỗi lên đầu tao!”

Đàm Thuần Chi cười, phe phẩy quạt: “Chú hai, kiếp trước chú tạo nghiệp quá

lớn, đáng lẽ phải chịu hình phạt dưới mười tám tầng địa ngục, nếu không vì cha

cầu xin, cháu đã chẳng cứu linh hồn chú, giấu diếm quỷ sai. Nhưng sau khi tái

sinh, hồn phách của chú quá yếu, vốn dĩ đã phải chết dưới suối vàng. Bà nội

không đành lòng đã tìm đạo sĩ làm phép, dùng máu của hơn trăm đồng nam

đồng nữ để tiếp nối sinh mệnh cho chú. Chú hai, chẳng lẽ chú không phát hiện

ra từ khi bắt đầu luyện chế tiểu quỷ, trên lưng chú đã xuất hiện những dấu ấn

quỷ màu đen?”

“Mày… sao mày biết?” Ông hai Đàm hoảng sợ. Chuyện về những dấu ấn quỷ,

ông ta chưa từng kể với bất kỳ ai. Những vết đen này cứ sau một khoảng thời

gian lại đau nhức khôn nguôi, khiến ông ta khổ sở vô cùng.

Sau bao công sức tìm kiếm, cuối cùng ông ta cũng gặp một thuật sĩ ở Nam

Dương, người chỉ ông cách luyện chế tiểu quỷ để chuyển hóa oán khí, kìm hãm

sự phát tác của dấu ấn quỷ.

Nhưng không ngờ, đến giờ những dấu ấn ấy không những không biến mất, mà

còn lan khắp cơ thể ông ta, thậm chí leo đến tận cánh tay.

Ông ta vẫn nghĩ rằng chỉ cần chiếm đoạt được tài sản nhà họ Đàm, rồi sẽ tìm

được cao nhân giúp mình xóa bỏ hoàn toàn những dấu ấn quỷ này. Nhưng giờ

đây, bị Đàm Thuần Chi nói toạc ra, mọi hy vọng của ông ta vụt tắt.

“Những dấu ấn quỷ đó là do oán khí của những đứa trẻ mà chú đã hại chết hóa

thành. Ban đầu, khi chú còn an phận ở Nam Dương, chúng sẽ không phát tác.

Nhưng chú lại muốn luyện tà thuật, còn sát hại bao nhiêu người, oán khí mới

tràn đầy như vậy.” Đàm Thuần Chi vừa nói vừa cười lạnh lùng nhìn ông hai

Đàm. “Nói ra thì, nếu lúc trước chú không vong ân bội nghĩa, giết chết người

thầy đã dạy tà thuật cho mình, có lẽ hắn đã chỉ cho chú cách triệt để tiêu trừ dấu

ấn quỷ này. Tiếc rằng lòng tham đã che mờ lý trí, chú sợ hắn tiết lộ bí mật, nên

đã nhẫn tâm sát hại người ta. Giờ đây, dấu ấn đã lan khắp toàn thân, không lâu

nữa sẽ bò lên mắt chú. Khi ấy, những oán linh sẽ xé xác chú ra từng mảnh,

khiến chú không thể nào siêu sinh.”

“Mày đang nói nhảm!” Ông hai Đàm gào lên trong sợ hãi, dù miệng nói cứng

nhưng lòng lại không dám tin. Năm đó, ông ta giết chết thuật sĩ chẳng qua vì lão

tham lam đòi hỏi quá nhiều, sợ rằng nếu giữ lão lại bên mình, bản thân sẽ chỉ là

cái cây hái ra tiền mãi mãi.

Mọi chuyện đã không thể cứu vãn, từ dưới lòng bàn chân, những bàn tay ma

quái từng chút leo lên. Cái lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, ông ta run

rẩy rút bùa chú ra, muốn cắn ngón tay vẽ bùa, nhưng lại phát hiện móng tay đã

chi chít những vết đen.

Luồng khí quỷ dị dần dần xâm chiếm gương mặt, chậm rãi bò lên mắt. Ông ta

cảm nhận rõ ràng chúng đang chui ra từ hốc mắt mình.

Đàm Thuần Chi bình tĩnh đứng ngoài pháp trận, nhìn ông hai Đàm, giọng lạnh

nhạt: “Chú hai, đây là lần cuối cùng cháu gọi chú như vậy. Kiếp trước, chú cứu

cháu khỏi vó ngựa, cháu nợ chú một mạng. Nhưng ngàn vạn lần chú không nên,

không nên cấu kết với kẻ thù hại cả gia tộc họ Đàm.

Chỉ vì chú, gia đình ta bị diệt vong, bà nội mang theo hận thù mà mất. Tưởng

chừng cho chú cơ hội tái sinh, chú sẽ thay đổi, nhưng nhân quả xoay vần,

nghiệp chú tạo kiếp trước, kiếp này không hề thay đổi. Cháu đã hết lòng hết dạ,

giờ thì chú nên đi đến nơi mà mình phải đến.”

Trong cơn đau đớn cùng cực, ông hai Đàm dường như nhớ ra điều gì đó.

Đúng rồi, kiếp trước, ông ta quả thực là Đàm nhị gia, được lão phu nhân yêu

thương hết mực.

Nhưng trong một lần, vì cứu Đàm Thuần Chi mà ông ta bị ngựa đá gãy chân,

trở thành kẻ què. Không chỉ bị cắt đứt con đường khoa cử, đến người con gái

yêu cũng phải gả cho người khác. Từ đó ông ta dần thu mình, không muốn gặp

ai.

Rồi một ngày nọ, có người thì thầm với ông ta rằng, con ngựa đó là do Đàm lão

gia giở trò.

Bởi vì ông ta thông minh hơn, được lão phu nhân yêu thương hơn. Lão phu

nhân có ý định để ông thừa kế tước vị, Đàm lão gia biết được, đã lợi dụng con

mình để bày mưu, cắt đứt đường tiến của ông ta.

Từ đó ông ta phát điên, cho rằng tất cả là lỗi của huynh trưởng. Đã không tốt

cho mình thì cả nhà đều không tốt.

Sau đó, nghe theo lời xúi giục của kẻ đó, ông ta tố cáo Đàm gia cấu kết với kẻ

địch, trở thành tên chỉ điểm.

Đàm gia bị diệt vong, ông ta vẫn bình yên vô sự.

Cứ tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, nào ngờ tam hoàng tử tạo phản thất bại, Đàm

Thuần Chi bất ngờ trở về.

Tước vị của Đàm gia lại quay về tay Đàm Thuần Chi, còn ông ta thì chết trong

oán hận.

Trong đầu ông hai Đàm hiện lên từng đoạn ký ức. Ông ta muốn cãi lại điều gì

đó, nhưng không còn có thể thốt nên lời.

Cuối cùng, mang theo nỗi hận thù, ông ta bị kéo vào địa ngục một cách tàn bạo.

Pháp trận biến mất, một cái xác không hồn ngã xuống đất, ông hai Đàm đã tắt

thở.

Những con quỷ nhỏ mà ông ta luyện chế cũng được giải thoát. Đàm Thuần Chi

mở ra con đường dẫn đến địa phủ, giúp chúng đi đầu thai. Những tiểu quỷ trước

khi rời đi đều cúi đầu lạy tạ, rồi lần lượt tiến vào vòng luân hồi.

Sáng hôm sau, cổng lớn của nhà họ Đàm lại được treo thêm hai chiếc đèn lồng,

vẫn là màu trắng tang thương.

Đám người hầu trong nhà đều đeo băng tay đen, người ra kẻ vào tất bật. Có

người tò mò hỏi:

“Nhà họ Đàm lại có tang sự à?”

“Nghe nói là cậu chủ Đàm.”

“Xì, nói bậy bạ, cậu chủ Đàm vẫn đang ở Tô Châu mạnh khỏe kia mà. Là ông

hai Đàm mất đấy.”

“Ông hai Đàm à? Chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Có người khẽ nói: “Nói cho rõ thì khó, nghe đâu hôm trước vẫn còn khỏe mạnh,

tự nhiên đêm qua đột tử. Thầy thuốc đến xem bảo là bị suy tim.”

“Suy tim là sao? Chẳng hiểu gì hết.”

Kẻ kia gãi đầu, một lúc lâu mới nói: “Dù sao đó cũng là lời của mấy ông thầy

thuốc Tây y, chẳng phải là bị tức đến chết sao?”

“Tức đến chết? Thế phải bị người ta làm tức đến mức nào mới chết cơ chứ.”

“Tôi nghe kể, ông hai Đàm không phải người tốt lành gì. Ngày trước tranh chấp

gia sản với ông cả, thất bại. Giờ từ Nam Dương quay về, nghe nói rơi vào cảnh

khốn cùng. Chắc lại không được gì nên tức đến chết đấy.”

Người khác lại hỏi đầy tò mò: “Chuyện này sao anh biết rõ thế?”

“Ài, có bà con làm trong nhà họ Đàm, nhờ vậy mà nghe ngóng được chút ít, chứ

như chúng ta, mấy kẻ kéo xe ngoài đường làm sao mà biết chuyện trong nhà

đó.”

Đang nói, trước cửa nhà họ Đàm xuất hiện một chiếc xe ngựa, từ trên xe bước

xuống một nam một nữ.

Không ai khác, chính là mợ và cậu chủ nhà họ Đàm đã quay trở về.