Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 168




“Thánh chỉ có lệnh, Đàm Quốc công cấu kết ngoại bang, thông đồng bán nước,

từ nay tước bỏ tước vị, tru di cửu tộc.”

Giọng the thé của thái giám vang lên khắp phủ Quốc công, một toán quân áo

đen khôi giáp bao vây phủ Quốc công. Đàm Quốc công đã bị áp giải đi, lão phu

nhân ngất xỉu ngay tại chỗ, đám nữ quyến hoảng sợ nhìn binh lính ùn ùn kéo

vào, bắt đầu tịch thu gia sản.

Trần Mộc Miên cảm thấy may mắn, hôm quan binh phá cửa xông vào, công tử

ra ngoài thăm bạn không có nhà. Nàng cứ nghĩ công tử sẽ thoát được kiếp nạn,

nào ngờ công tử lại ngốc nghếch đến mức cướp pháp trường để cứu người.

Càng ngốc nghếch hơn, công tử lại nán lại để cứu mình.

Ngay từ giây phút ấy, Trần Mộc Miên đã thề, mạng của nàng là của công tử, dù

có vào sinh ra tử cũng không hề do dự.

Công tử vì cứu nàng mà bị thương, cả hai lạc nhau với người Đàm gia đến cứu

viện, lẩn trốn trong nhà một nông dân.

Cũng lúc đó, nàng mới dám chắc, Đàm gia bị tiêu diệt không phải vì thông đồng

bán nước, mà là vì bị người ta đố kỵ, vu oan hãm hại.

Về sau, hai người bôn ba khắp nơi, chạy trốn đến vùng biên giới. Cứ ngỡ có thể

thoát khỏi sự truy sát, tạm thời an cư lạc nghiệp, sẽ có một ngày có thể rửa sạch

oan khuất cho nhà họ Đàm.

Nào ngờ vùng biên giới lại là nơi bắt đầu của một cơn ác mộng khác.

Trần Mộc Miên nhìn vào cửa động tối đen trước mặt, không do dự bước xuống.

Đàm Thuần Chi chẳng ngờ bảo vật này lại là cánh cửa xoay. Vào được trong

này, anh lại quay về mấy trăm năm trước.

“Công tử, người lại đi đâu vậy? Khi nãy Dương phó tướng đến tìm người, nói

triều đình phái người đến tuần biên, bảo chúng ta cẩn thận một chút, những

ngày này đừng vào thành.”

Trước mặt là một tiểu nha đầu mặc áo bông dày cộm, chính là Trần Mộc Miên.

Nàng xách một giỏ trứng gà, lo lắng đóng chặt cửa, ngăn không cho người

ngoài tiến vào.

Căn sân nhỏ đơn sơ này toàn đất vàng, gió thổi qua là bụi bay đầy mặt. Nha đầu

trước kia nước da mịn màng, đến đây thì khô khốc, đã vậy còn bị cháy nắng đen

đi.

Đàm Thuần Chi thấy xót xa, bước lên nhận lấy giỏ trứng, đặt xuống đất, nắm

lấy tay nàng, nhưng lại chạm phải những vết chai sần thô ráp.

“Nha đầu…”

Trần Mộc Miên lúng túng rút tay lại, không dám nhìn Đàm Thuần Chi: “Công

tử đói rồi phải không? Ta đi nấu cơm cho công tử.”

Đàm Thuần Chi giữ lấy tay nàng: “Lại đi giặt quần áo cho người ta nữa à? Đã

bảo đừng đi nữa mà.”

Ngày tháng kham khổ hơn tưởng tượng rất nhiều. Vì cứu người, Đàm Thuần

Chi bị trọng thương. Hắn dốc toàn lực cứu gia quyến, cuối cùng chỉ còn lại nha

đầu bé nhỏ đi theo mình từ thuở nhỏ.

Lão phu nhân vì quá phẫn uất mà mất mạng, Đàm Quốc công không chịu rời đi,

dùng máu mình chứng tỏ sự trong sạch. Mẫu thân hắn vì tình nghĩa phu thê sâu

nặng mà cam nguyện cùng ông xuống suối vàng.

Còn đám thúc bá huynh đệ của hắn, vì mạng sống mà chẳng hề ngần ngại bán

đứng máu mủ.

Bọn họ nói rằng, chính hắn đã mang tai họa về cho Đàm gia, nếu không phải vì

hắn chọc giận tam hoàng tử, đắc tội trưởng công chúa, thì Đàm gia sẽ không

gặp phải bi kịch này.

Chỉ có Trần Mộc Miên không nghĩ vậy, chỉ có nha đầu này tin tưởng hắn, hiểu

rằng sự diệt vong của Đàm gia đã nằm trong tính toán từ lâu của hoàng đế.

Suốt dọc đường, dù khó khăn cỡ nào, Trần Mộc Miên cũng không rời bỏ hắn.

Cả hai nương tựa vào nhau, bôn ba đến nơi trú ngụ của người bạn chí cốt của

phụ thân, cố gắng sinh tồn.

Để bảo toàn mạng sống, đến mặt hắn cũng chẳng dám lộ, chỉ đành để Trần Mộc

Miên ra ngoài làm vài việc vặt, buôn bán lặt vặt để nuôi sống hai người.

Giữa mùa đông lạnh giá, tiểu nha đầu yếu ớt ngày nào lại nhúng đôi tay bé bỏng

vào nước đá để giặt quần áo cho người ta. Để có thêm chút tiền chữa trị cho

hắn, nửa đêm nàng lại cùng người ta vào rừng nhặt củi đem bán.

Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời Đàm Thuần Chi, hắn cảm thấy

bị kìm kẹp, cảm thấy có lỗi với Trần Mộc Miên.

Rõ ràng đó là người con gái mà hắn yêu thương nhất, mà ngay cả việc mang lại

hạnh phúc cho nàng, hắn cũng không làm nổi.

Trần Mộc Miên rút tay ra, cười không để tâm: “Công tử nói chi vậy, ta vốn là

nha đầu, làm mấy việc đó chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Phải rồi, Lâm đại

phu nói, vết thương của công tử đã gần khỏi, uống thêm hai thang thuốc nữa là

khỏi hẳn.”

Nói tới đây, Trần Mộc Miên vui hơn ai hết, nàng lấy thuốc ra từ trong giỏ, định

vào bếp sắc thuốc.

Đàm Thuần Chi nhìn nàng bước vào gian bếp tối tăm, lòng đau như thắt.

Hắn hoảng loạn đuổi theo, nhưng trong bóng tối lại chẳng thấy bóng dáng Trần

Mộc Miên đâu, bếp núc cũng chẳng thấy đâu. Hắn vừa đi vừa gọi: “Nha đầu,

nàng ở đâu, ra đây đi, đừng dọa ta mà.”

Đi mãi đi mãi, hắn nghe thấy tiếng thở thoi thóp. Không xa trước mặt, một cô

gái mặc áo đỏ, dơ bẩn khắp người, đang nằm rạp dưới đất, đau đớn không sao

chịu nổi.

Ký ức của Đàm Thuần Chi dồn dập ùa về, nhớ lại cảnh tượng năm xưa, hắn

điên cuồng lao đến, ôm chặt lấy cô gái. Đúng là khuôn mặt của Trần Mộc Miên,

nhưng toàn thân nàng là vết thương, chi chít dấu vết nhục nhã bị người ta hành

hạ.

“Công tử…”

“Đừng sợ, Mộc Miên, ta đưa nàng về nhà.”

Đàm Thuần Chi cố kiềm chế bản thân, không dám chạm vào vết thương của

nàng, nhưng Trần Mộc Miên đau đớn quá, trên người bị người ta dùng cây sắt

nung đỏ đâm xuyên, từng cây từng cây, cắm khắp thân thể mềm mại của nàng

như gai nhím.

“Đừng sợ, nha đầu đừng sợ, có ta đây, ta sẽ đưa nàng về nhà.”

Đàm Thuần Chi run rẩy, muốn ôm nàng lên, nhưng vừa mới đứng dậy, trong tay

chỉ còn lại một mảnh áo cưới rách nát. Đầu của Trần Mộc Miên rơi xuống đất,

còn thân thể không biết đã biến đi đâu.

“Đau quá, công tử, Mộc Miên đau lắm.” Trần Mộc Miên hé môi, gắng sức nói.

Nàng muốn đưa tay cầu cứu công tử, nhưng chẳng biết tay mình đã biến mất tự

lúc nào.

Trong bóng tối, nước mắt Đàm Thuần Chi không kiềm được mà tuôn rơi. “Là

lỗi của ta, Mộc Miên, tất cả đều là lỗi của ta. Ta không nên tin nàng ta, không

nên để nàng cùng người đó ở riêng với nhau.”

Trần Mộc Miên mở to mắt, ánh nhìn vô hồn, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại:

“Công tử, Mộc Miên đau lắm.”

Đàm Thuần Chi bị nỗi đau khôn cùng giày vò, nào hay biết phía sau lưng đang

có hơn chục cái bóng xám mờ dần dần tiến lại, tất cả đồng loạt giơ cao đao

hướng về phía anh.

Đao sắp sửa chém xuống người anh thì một tiếng thét chói tai vang lên, đánh

thức Đàm Thuần Chi: “Công tử cẩn thận!”

Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng vàng kim rọi thẳng vào mấy kẻ đó, đẩy bọn chúng

ra xa. Đàm Thuần Chi đứng dậy, chẳng thèm bận tâm đến đám người kia, chỉ

chăm chú nhìn về phía Trần Mộc Miên đang đứng không xa.

Ánh mắt hai người gặp nhau, tựa hồ ngăn cách cả ngàn năm.

“Nha đầu…”

“Công tử, Mộc Miên trở về rồi.”

Đám người kia ráng sức lại gần, muốn trừ khử Đàm Thuần Chi, nhưng anh chỉ

khẽ vung tay, một luồng ánh sáng vàng kim đánh mạnh vào người bọn chúng,

khiến tất cả ngã bật ra, không còn nhúc nhích nổi.

Cảnh tượng quái lạ trước đó cũng biến mất, hiện ra trước mắt là một thân cây

khổng lồ. Trên cây mọc một quả phát ra ánh sáng, quầng sáng tím tỏa ra khiến

người ta thấy rùng mình.

Trần Mộc Miên bảo: “Công tử mau ăn nó đi, nó sắp thành tinh rồi.”

Quả kia dường như có linh tính, bỗng nhiên run lên bần bật. Đàm Thuần Chi lập

tức hái quả xuống, dưới ánh mắt dõi theo của Trần Mộc Miên, anh nuốt trọn quả

to bằng quả trứng gà vào miệng.

Quả ấy vừa vào trong cơ thể, Trần Mộc Miên cảm nhận được rõ ràng hồn phách

của Đàm Thuần Chi đã được chữa lành hoàn toàn, không còn e ngại sự mưu hại

của đám người kia nữa.

“Tốt quá rồi, công tử, cuối cùng chàng cũng đạt được điều mong ước.”

Không ngờ Đàm Thuần Chi lại bất ngờ nắm chặt tay nàng, ánh mắt hung tợn

nhìn nàng chằm chằm: “Em dám lừa anh!”