Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 150




Ông hai Đàm định nói gì đó nhưng lại cố nuốt ngược vào bụng. Thấy A Nguyệt

bước đến, sắc mặt ông ta tối sầm, trông chẳng khác nào con cá chết nổi bụng

trong ao, trợn mắt trắng dã, vẻ oán hận lộ rõ.

A Nguyệt thấy Trần Mộc Miên bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy

vội vã bước tới nắm tay Trần Mộc Miên, lo lắng nói: “Mợ ơi, bà chủ đang tìm

mợ đó.”

Trần Mộc Miên ngừng lại một chút, liếc nhìn ông hai Đàm rồi lễ phép nói:

“Cháu dâu còn chút chuyện, mời chú cứ tự nhiên.”

Hai người vừa quay đi, sắc mặt ông hai Đàm lập tức sụp xuống, đá mạnh viên

đá dưới chân xuống ao. Viên đá rơi xuống tạo ra tiếng “tùm” lớn, làm con ếch

hoảng hốt nhảy lên kêu “ồm ộp” rồi vội vàng bỏ chạy.

Lũ cá trong ao tản ra khắp nơi, chỉ trong tích tắc đã biến mất không dấu vết,

toàn bộ đều lặn xuống đáy.

Ông hai Đàm đứng đó, miệng lẩm bẩm với không khí: “Cẩn thận đến đâu cũng

có sơ sót. Đàm Thuần Chi, cục diện đã bày ra rồi, chuyện sau này không còn

đến lượt cậu làm chủ nữa đâu.”

A Nguyệt dìu Trần Mộc Miên rời xa ao nước, đi một đoạn dài, cô ấy mới dám

thở ra: “Mợ ơi, cậu đã dặn mợ đừng đến gần ông hai Đàm mà. Sao chỉ trong

nháy mắt, mợ đã nói chuyện với ổng rồi?”

Trần Mộc Miên vỗ nhẹ lên tay A Nguyệt, trấn an: “Đừng căng thẳng, giờ ổng

chưa dám đụng đến tôi đâu.”

Nghe xong, A Nguyệt càng hoảng hơn: “Mợ ơi, mợ đừng dọa con mà. Ổng

muốn làm gì mợ chứ? Mợ không phải là cháu dâu của ổng sao?”

Cô ấy không biết nhiều, chỉ nhớ cậu đã dặn kỹ lưỡng là tuyệt đối không để mợ

ở một mình, càng không để ông hai Đàm có cơ hội tiếp cận mợ.

Bây giờ nghe mợ nói vậy, chẳng khác nào ông hai Đàm muốn hại mợ bất cứ lúc

nào, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô ấy sợ run.

Trần Mộc Miên không giải thích thêm, chỉ hỏi: “Tôi đói bụng rồi, em có lấy

bánh ngọt ở bếp không?”

Lúc này A Nguyệt mới nhớ ra mình vì vội quá mà để quên bánh trong bếp nhỏ.

“Mợ về trước đi, để con chạy đi lấy.”

Trần Mộc Miên khẽ lắc đầu, bảo cô ấy đi lấy bánh, nói rằng chỉ vài bước thôi,

không có chuyện gì đâu.

A Nguyệt nghĩ cũng phải, vội vàng quay đi.

Trần Mộc Miên nhìn theo bóng A Nguyệt rời đi, mới từ từ bước về khu nhà của

mình. Từ đây đến chỗ ở có một hành lang dài.

Hành lang được cắt tỉa tinh tế, chạm khắc hình rồng phượng, có thể nói từng

bước đều là một khung cảnh, chẳng khác nào những cung điện xa hoa nhất

trong thành.

Trần Mộc Miên không vội, từng bước một, chầm chậm dạo bước trên hành

lang, hiếm khi có hứng thú ngắm nhìn những bức tranh trên tường.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên chân cô hụt xuống.

Hình như có vật gì đó mắc vào chân, cô không để ý nên ngã từ bậc thềm xuống.

Bậc thềm chỉ cao bốn, năm bậc thôi.

Bình thường nếu có ngã thì cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng kỳ lạ thay, lần

này xương cô phát ra tiếng “rắc” đau đớn, rồi cả người đổ sụp xuống, nằm bất

động trên mặt đất, không tài nào nhúc nhích nổi.

A Nguyệt quay lại vừa kịp thấy cảnh đó, hoảng hốt quăng hộp bánh xuống, vội

vàng chạy đến đỡ Trần Mộc Miên.

Trần Mộc Miên giơ tay ngăn lại: “Đừng đỡ tôi, em mau đi gọi bác sĩ.”

A Nguyệt vừa hoảng vừa lo: “Mợ ơi, sao mà được, để con dìu mợ về trước

nha.”

Trần Mộc Miên căng thẳng từ chối, mồ hôi lạnh túa ra trên trán vì đau: “Nghe

lời ta đi, xương ta gãy rồi, không thể cử động. Lỡ không khéo thì chân này sẽ

tàn phế đó. Con đi gọi bác sĩ đi, nhanh lên.”

Cô nghiến răng nói ra mấy lời này, ánh mắt dõi theo một bóng hình màu xám đỏ

ẩn nấp phía sau giả sơn. Đợi A Nguyệt rời khỏi, cô mới thấy cái bóng đó thoắt

cái chạy về phía ao nước, lúc này mới đau quá ngất đi.