Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 148




Trần Mộc Miên nghe mà chỗ hiểu chỗ không, chỉ gật đầu rồi khoác tay Đàm

Thuần Chi, giọng nũng nịu: “Em ở nhà nằm mấy ngày rồi, chán quá, anh đưa

em ra ngoài dạo một chút được không?”

“Không được.” Đàm Thuần Chi từ chối thẳng thừng.

Trần Mộc Miên ngạc nhiên: “Tại sao? Anh định giam em trong nhà hay sao?”

Từ lúc ra khỏi nhà, cô đã thấy lạ. A Nguyệt cứ tìm cách ngăn không cho cô đi,

làm cô có cảm giác như có ai đó theo dõi. Cảm giác bị người khác nhìn chòng

chọc chẳng thoải mái chút nào, cô đoán ngay là chuyện này chắc chắn có liên

quan tới Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi vỗ nhẹ lên mông cô, nói đùa: “Em đúng là yêu tinh nhỏ, vừa

khỏe lại đã định quyến rũ anh. Anh còn chưa ‘xử’ xong mà em đã nghĩ tới

chuyện ra ngoài rồi, hay là bên ngoài có gã nào khiến em động lòng hả?”

Trần Mộc Miên ngượng chín mặt, trừng mắt nhìn anh: “Anh nói lung tung gì

thế, em chỉ thấy buồn quá nên muốn ra ngoài một chút thôi. Em tới Thượng Hải

lâu rồi, mà vẫn chưa được đi đâu cho đàng hoàng. Anh nói yêu em mà chút

nguyện vọng nhỏ thế này cũng không chiều được.”

Đàm Thuần Chi híp mắt, mỉm cười: “Vợ đang trách chồng không đủ quan tâm

sao?”

Trần Mộc Miên thẹn thùng, trừng mắt nhìn anh: “Giữa ban ngày mà anh không

biết giữ ý tứ gì cả.”

Ánh mắt của Đàm Thuần Chi trở nên kỳ lạ, anh vuốt ve ngón tay cô, hỏi như

không: “Nói thật xem, tự dưng sao em lại muốn về nhà họ Trần? Em chẳng phải

ghét nơi đó nhất hay sao?”

Trần Mộc Miên thoáng bối rối, ấp úng đáp: “Không có gì đâu, chỉ là em nhớ ra

má em trước kia từng gửi một lọn tóc của em cho cha. Má muốn cha tìm thầy ở

Thượng Hải làm bút lông bằng tóc. Nhưng mãi sau này không thấy nói gì.

Trước khi má mất, bà vẫn nhắc tới chuyện đó. Giờ em nghĩ lại, thấy mình nên

về hỏi cha để lấy lại.”

“Bút lông bằng tóc?” Đàm Thuần Chi nhìn cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm,

như đang suy tính điều gì.

Trần Mộc Miên không muốn kéo dài câu chuyện, cô kéo tay anh nũng nịu:

“Anh yêu, cho em về nhà họ Trần lấy lại thứ đó, nó quan trọng với em lắm.”

Đàm Thuần Chi cười, bóp nhẹ má cô: “Nũng nịu cũng vô ích. Anh đã nói rồi,

dạo này em không được ra ngoài. Thứ em muốn thì để quản gia đi lấy. Em cứ

ngoan ngoãn ở nhà dưỡng sức, rồi sớm sinh cho anh một thằng con trai.”

“Con trai à?” Trần Mộc Miên trừng mắt: “Nếu là con gái thì sao? Anh không

thích à?”

Đàm Thuần Chi cười lớn: “Nếu là con gái thì càng tốt chứ. Có điều, không

nghịch ngợm như bọn con trai, nên anh chẳng nỡ dạy dỗ đâu.”

Trần Mộc Miên bị anh lôi kéo sang chuyện khác, muốn tiếp tục thuyết phục

nhưng không có cơ hội.

Đàm Thuần Chi cười khì, rồi đưa cô trở về phòng. Sau đó anh gọi A Nguyệt lại

dặn dò kỹ càng, không cho Trần Mộc Miên bước ra khỏi cửa, dù chỉ nửa bước.

Trần Mộc Miên tuy bực bội nhưng không còn cách nào. Thứ cô cần thực sự rất

quan trọng, cô nhất định phải lấy lại được.

Nhưng thứ đó là gì, cô không thể nói rõ với Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi bước vào phòng kín, triệu tập một người thân tín xuất hiện

dưới dạng cái bóng trắng. Anh hỏi ngay: “Mộc Miên có gì khác lạ không?”

Bóng trắng thoáng ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Thưa cậu, mợ

không có gì khác lạ, vẫn như mọi khi thôi.”

Đàm Thuần Chi không tin: “Ta thấy cô ấy lần này có gì đó không giống. Chú

hai đã cho cô ấy uống thuốc gì, cô ấy rõ ràng nhớ ra chuyện trước kia, vậy mà

sao tỉnh lại lại quên hết?”

“Cậu à, sao cậu lại lo lắng cô ấy nhớ lại? Nhớ ra thì có gì không tốt đâu?”