Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 135




Đàm Thuần Chi vừa hôn vừa cởi áo cô. Đầu óc Trần Mộc Miên dần trở nên mơ

hồ. Khi mọi thứ gần đến điểm nóng, ngoài cửa vang lên tiếng gọi của A Nguyệt:

“Cậu chủ, cậu có trong đó không? Ông chủ về rồi, ông đang muốn gặp cậu.”

Đàm Thuần Chi không muốn bận tâm, chỉ muốn giữ chặt cô gái nhỏ dưới thân

để thỏa mãn đam mê. Nhưng Trần Mộc Miên tỉnh táo lại, cố đẩy anh ra: “Cha

gọi anh kìa, đừng nghịch nữa, mau đi đi.”

“Không vội, để anh bắn ra trước đã, anh cương cứng đến khó chịu rồi.” Giọng

Đàm Thuần Chi khàn đặc, nóng bỏng, không chờ đợi thêm, anh lập tức ép đôi

chân cô ra.

Trần Mộc Miên hốt hoảng muốn khóc: “Xin anh, nếu cha biết chuyện này chắc

chắn sẽ trách mắng em.”

Mặc dù ông Đàm ít gặp cô, nhưng Trần Mộc Miên nhận ra ông là người cực kỳ

nghiêm khắc, không thích ai nói cười trước mặt, càng không thích những việc

nhỏ nhặt làm lỡ chuyện chính.

Nếu Đàm Thuần Chi vì ham mê phòng the mà đi trễ, chẳng phải cô sẽ thành

người vợ tồi tệ hay sao?

Nhìn Trần Mộc Miên với vẻ đáng thương, Đàm Thuần Chi hiểu nếu anh cứ tiếp

tục, cô gái nhỏ này sẽ bất an suốt cả ngày. Đành dừng lại, cảm giác hậm hực

dâng lên trong cổ họng. Anh bóp lấy ngực cô, bực bội nói: “Đợi anh về, chắc

chắn sẽ làm em chết mệt.”

Đàm Thuần Chi chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài. A Nguyệt thấy anh mặt

mày tức giận, sợ hãi cúi gằm mặt xuống. Đàm Thuần Chi kìm nén cơn giận,

nói: “Trông kỹ trong sân, không được để mợ ra ngoài một bước. Nếu tôi trở về

mà không thấy cô ấy, thì cô không cần ở lại nhà họ Đàm nữa.”

A Nguyệt sợ hãi vội vàng đáp vâng, tiễn Đàm Thuần Chi đi trong tâm trạng lo

lắng.

Khi Đàm Thuần Chi rời đi, Trần Mộc Miên vội vàng mặc đồ vào. A Nguyệt

bước vào, thấy cô đang ngồi trước bàn Bát Tiên, thần sắc thất thần.

“Mợ làm sao thế ạ?”

Theo bản năng, Trần Mộc Miên đưa tay chạm lên mặt mình, lúng túng đáp:

“Không sao cả, sao em lại hỏi vậy?”

A Nguyệt nghi ngờ: “Nhìn mợ có vẻ lo lắng, không phải mợ đã cãi nhau với cậu

đấy chứ?” Nhắc đến việc này, A Nguyệt không khỏi run rẩy khi nhớ lại cơn

giận dữ của cậu chủ hôm nọ.

“Tất cả là do lỗi của con, không chăm sóc tốt cho mợ. Nếu hôm đó con cứ theo

sát mợ, mợ đã không bị bọn xấu bắt cóc.”

Trần Mộc Miên cười ngượng ngùng: “Không sao đâu, bọn xấu đã có kế hoạch

từ trước, không phải lỗi của em. Giờ chị vẫn khỏe mạnh ở đây, đừng suy nghĩ

lung tung nữa.”

A Nguyệt vẫn không tin, lo lắng nhìn cô: “Mợ, hồi nãy cậu giận dữ như vậy, có

phải cậu đã tức giận với mợ không?”

Trần Mộc Miên cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng không rõ là gì: “Em hỏi thế

làm gì?”

A Nguyệt ngập ngừng, rồi giải thích: “Con chỉ lo cho mợ, không có ý gì khác.”

“Em đang giấu gì đó phải không? Sao lại nói nửa chừng như thế?” Trần Mộc

Miên không thích bị người khác mập mờ trước mặt mình.

A Nguyệt do dự một lúc, rồi nói với vẻ lo lắng: “Là… là do mấy người hầu

trong nhà cứ đồn thổi rằng mợ bị bắt cóc một cách kỳ lạ, sợ rằng danh tiết của

người đã bị tổn hại. Ngày cậu trở về, tâm trạng cậu rất tồi tệ, có phải… có

phải…?”

Sắc mặt Trần Mộc Miên thoáng tái đi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,

nhìn A Nguyệt, chậm rãi hỏi: “Người hầu, là ai nói vậy?”

“Chỉ là… chỉ là mấy người hầu trong phủ thôi.” A Nguyệt ngượng ngùng, cố

gắng che giấu điều gì đó.

Trần Mộc Miên đứng lên, tiến đến gần A Nguyệt, nhìn cô ta chằm chằm rồi đột

ngột giật mạnh bông hoa cài tóc trên đầu A Nguyệt.

Khi bông hoa bị rút ra, A Nguyệt như mất hồn, trên bông hoa lóe lên một bóng

đen nhỏ, nhanh như chớp biến mất