Đàm Thuần Chi khóa kín cổng viện không cho ai bước vào. Khi bà Đàm biết
được, bà lại thấy nhẹ nhõm. Chỉ cần anh không ra ngoài là tốt rồi, miễn sao
đừng phát điên như trước kia.
“Bà Lý, bà tìm hai người đứng canh cổng viện cậu, hễ có động tĩnh thì báo cho
tôi ngay.”
Bà Lý vội vàng làm theo, tìm hai gã đàn ông khỏe mạnh đến canh cổng. Bà ta
còn lo lắng hỏi: “Thế còn mợ? Sao mợ bỗng dưng biến mất thế? Có khi nào mợ
đã biết chuyện chúng ta giấu không?”
Phu nhân Đàm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không đâu, nếu thật sự nó muốn
trốn đã chẳng qua mặt được A Nguyệt. Ở đất Thượng Hải này, nó không quen
ai, chỉ có nhà họ Chu là có thể giúp, nhưng cả nhà họ Chu lẫn nhà họ Tưởng
đều không thể giành người ngay dưới mắt tôi được.”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mợ lại mất tích như thế?”
Bà Đàm nhớ lại nét mặt của Đàm Thuần Chi khi nghe nhắc đến con búp bê
rơm, trong lòng có vài suy đoán. Bà tỏ vẻ bình thản: “Trước tiên hãy để quản
gia báo cảnh sát tìm người, bằng mọi giá phải tìm được mợ về.”
Những chuyện khác, đợi mợ trở về rồi tính.
Bà Lý vâng lệnh đi làm, trong khi bà Đàm đầu óc quay cuồng nhớ lại hình ảnh
Đàm Thuần Chi phát điên năm xưa. Càng nghĩ, bà càng hoảng loạn, cầm chén
trà cũng không vững.
Nhất định phải tìm được người về, bà không cho phép chuyện đó xảy ra thêm
lần nữa.
Đàm Thuần Chi khóa chặt cổng viện rồi lập kết giới, không ai nhìn thấu được
tình hình bên trong.
Anh nằm trên giường, một lúc sau, hồn rời khỏi xác thoát ly khỏi thân thể.
Không còn thân xác, linh hồn của Đàm Thuần Chi nhẹ bẫng.
Anh cầm con búp bê rơm đen, lấy từ gối một sợi tóc của Trần Mộc Miên, rồi
quấn sợi tóc quanh ngón tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Chẳng bao lâu sau, sợi
tóc bốc cháy, hóa thành dòng máu đỏ.
Đàm Thuần Chi bôi máu lên con búp bê đen, búp bê liền bắt đầu rung mạnh,
phát ra những tiếng rít rít. Một lát sau, một con sâu đen nhỏ từ trong búp bê bò
ra, rơi xuống lòng bàn tay anh.
Đàm Thuần Chi nhìn chăm chăm vào con sâu một hồi, rồi nó hóa thành làn khói
đen, tan biến.
Trong nháy mắt, Đàm Thuần Chi cũng biến mất theo làn khói.
Trần Mộc Miên cảm thấy nóng như lửa đốt.
Cô giật mình tỉnh dậy, phát hiện xung quanh mình đúng là đang cháy. Trong lúc
kinh hãi, cô nhảy xuống giường, không kịp mặc quần áo đã chạy thục mạng ra
ngoài.
Nhưng bên ngoài cũng là biển lửa, trong đầu cô chỉ nghĩ được một điều: Công
tử gặp nguy hiểm.
Trần Mộc Miên cảm thấy như đó không phải là chính mình, nhưng dường như
lại chính là cô. Cô mặc bộ đồ lót trắng, chạy băng qua những tòa nhà cổ kính,
chạy đến một sân nhà, trước mắt đã thấy lửa cháy ngùn ngụt.
Người ta đang chữa cháy, có kẻ khóc lóc gào thét gọi công tử mau ra.
Cô lo lắng, không quan tâm gì hết, vội làm ướt chăn rồi quấn lên người, lao vào
đám cháy.
Có người gọi cô dừng lại, nhưng cô không bận tâm, chỉ muốn cứu Đàm Thuần
Chi cho kịp.
Trong biển lửa, cô nhìn thấy Đàm Thuần Chi ngã xuống đất. Không biết lấy sức
lực từ đâu, cô gạt phăng cái tủ đè lên người anh, cõng anh ra ngoài.
Khi cô đưa được anh ra ngoài, mọi người đều kinh ngạc. Cảm thấy đã an toàn,
cô ngã phịch xuống đất. Đàm Thuần Chi cũng rơi khỏi lưng cô, cả hai nằm bệt
trên mặt đất, không còn chút sức lực.
Trần Mộc Miên mơ màng nhìn thấy đám hầu gái chạy đến đỡ Đàm Thuần Chi,
còn cô không chịu nổi nữa, ngất lịm đi.
Cảnh tượng chuyển, cô trở thành một tù nhân, bị gông cùm trói chặt trong ngục,
xung quanh là tiếng khóc nức nở của các tiểu thư. Chỉ có cô là ngồi dựa vào
song sắt, mặt không chút cảm xúc.
“Làm sao bây giờ? Phủ Quốc công đã bị diệt, chúng ta có bị bán vào chốn lầu
xanh không?”
“Hu hu hu, tất cả đều tại công tử, tại sao lại dám đắc tội với Tam hoàng tử, nếu
không thì đâu bị vu oan mưu phản. Sao không làm gì khác mà phải đi tranh
giành nữ nhân với Tam hoàng tử chứ?” Có người bắt đầu oán trách, tỏ vẻ khinh
thường Đàm Thuần Chi.