Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 122




Ông lão rất tức giận, nhìn Lưu Tuyết Kỳ với ánh mắt khiến cô vô cùng hoảng

sợ, dù không thể kiểm soát được cơ thể, nhưng các đầu ngón tay vẫn khẽ run.

Ánh mắt lạnh chết người của lão ta dường như có thể xé nát cô bất cứ lúc nào.

Và lão ta thực sự định làm vậy, lão ta bước đến, chuẩn bị vung chưởng lên đỉnh

đầu của Lưu Tuyết Kỳ thì bỗng có một tiếng kêu kỳ lạ vang lên. m thanh ấy rất

đặc biệt, giống như tiếng chim, nhưng lại giống tiếng mèo, vừa rên rỉ vừa kỳ

quái.

Ông lão có vẻ hoảng sợ, chưa kịp ra tay đã vội vàng cắt một lọn tóc của Lưu

Tuyết Kỳ rồi chạy đi.

Lưu Tuyết Kỳ đứng yên tại chỗ, đang chưa biết phải làm gì thì bất ngờ có một

con mèo nhảy đến trước mặt cô ta, nằm cuộn mình trên bia mộ, đôi mắt vàng

rực chăm chú nhìn cô ta rồi kêu một tiếng, sau đó lao thẳng vào người cô ta.

Lưu Tuyết Kỳ ngất lịm, khi tỉnh dậy, cô ta đã ở trong một tiệm may bỏ hoang.

Ông Lưu nghe đến đây, không chỉ tức giận mà còn cảm thấy bất an. Kể từ khi

nào ở Thượng Hải lại có những kẻ quỷ quái như vậy, có thể dùng thủ đoạn này

để điều khiển con gái ông?

“Rốt cuộc là ai, tại sao lại chống đối lão phu?”

Ông Lưu hỏi với hàm ý sâu xa, liếc nhìn Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi bình tĩnh đặt tách trà xuống, nói: “Chuyện đến nước này, tôi

chắc chắn sẽ tìm lại linh hồn cho cô Lưu. Ông Lưu yên tâm, tôi không phải kẻ

hèn nhát trốn trách nhiệm.”

Ông Lưu nhìn theo bóng Đàm Thuần Chi rời đi, sắc mặt biến đổi. Thuộc hạ ghé

lại gần, lo lắng nói: “Cha nuôi, thằng nhãi này dám kiêu ngạo như vậy, chúng ta

có nên…”

“Muốn làm gì?” Ông Lưu liếc qua. “Thằng nhãi này không phải hạng tầm

thường, tiếc là…”

Tiếc rằng hắn không phải con rể của ông.

Tên thuộc hạ không hiểu, thấy ông ta cau mày nên cũng không dám hỏi thêm.

Đàm Thuần Chi hành động rất nhanh, chỉ trong nửa ngày đã lần ra được căn nhà

mà Lưu Tuyết Kỳ nhắc đến.

Nhưng căn nhà đã không còn bóng người, ngay cả đường hầm bí mật cũng bị

phá hủy.

“Công tử, hay để tôi cho người tìm thử, người không thấy nhưng ma quỷ chắc

chắn sẽ biết.” Ông chủ Văn nhìn căn nhà này, càng nhìn càng thấy không thuận

mắt.

Đàm Thuần Chi từ chối, nhắm mắt lại, phóng thần thức ra. Người ngoài nhìn

vào chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng thần thức của anh đã len lỏi vào đường hầm bị phá, từng chút một dò

tìm, cuối cùng tìm thấy lối ra.

“Chúng ta đi.”

Ông chủ Văn lập tức đưa người theo sau. Chiếc xe rời thành, đến một vùng đất

hoang vu hẻo lánh, cuối cùng dừng lại trước một bụi rậm.

Mọi người xuống xe, ông chủ Văn nhìn qua nhìn lại, kinh hãi nói: “Sao lại có

oán khí nặng thế này?”

Nếu không phải tích tụ xác chết nhiều năm, oán khí tuyệt đối không thể nặng

đến mức này.

Đàm Thuần Chi nhìn qua bụi rậm trước mặt, không cần anh lên tiếng, thuộc hạ

đã nhanh nhẹn dọn sạch những bụi rậm cỏ dại để mở ra một lối đi.

Họ đi một đoạn, trước mắt bỗng xuất hiện một màn sương dày, che khuất cả

đường.

“Đứng lại, đừng nhúc nhích!” Đàm Thuần Chi đột ngột lên tiếng, những người

định bước tiếp vội dừng lại, quay sang nhìn anh.

Đàm Thuần Chi lấy ra một cây quạt, giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người,

anh vung quạt, phát ra một đạo kim quang. Trong chớp mắt, màn sương trắng

biến mất, cảnh vật hiện ra trước mắt. Mọi người không ngờ rằng họ đã đến bên

vách núi, chỉ thêm một bước nữa là mất mạng.

Có người hoảng sợ vội lùi lại mấy bước, liên tục vỗ ngực.

Ông chủ Văn cảm thấy bất an, nói: “Công tử, lão già này chắc chắn không dễ

chơi.”

Đàm Thuần Chi nhíu mày, sắc mặt cũng chẳng dễ coi: “Đi hướng kia.”

Mọi người nghe theo chỉ dẫn, đi vào con đường nhỏ bên cạnh một gốc cây quế.

Đi được khoảng một khắc, trước mắt họ xuất hiện vài ngôi mộ.

Kỳ lạ thay, có bảy tám ngôi mộ nhưng chỉ có một bia đá. Tấm bia này không

ghi tên, và ngôi mộ ấy là lớn nhất.

Mấy ngôi mộ còn lại trông như mộ của những người chôn theo.

“Đây là… mộ của ai vậy?” Ông chủ văn chỉ cảm thấy một cơn khó chịu dâng

lên trong lồng ngực, cảm giác vô cùng tệ hại, như thể có thứ gì đó đang bóp

chặt dạ dày của ông ta.