Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 121




Ông Lưu bôn ba giang hồ đã lâu, hiển nhiên không dễ dàng tin lời người khác.

Sau khi Đàm Thuần Chi rời đi, ông ta đã mời về nhiều kẻ tài danh và thầy thuốc

nổi tiếng, những người này đều dùng đủ cách, nhưng chẳng ai có thể khiến bệnh

tình của Lưu Tuyết Kỳ thuyên giảm, ngược lại khiến cô ta ngày càng điên

cuồng hơn.

Không còn cách nào khác, ông Lưu đành phải làm theo phương pháp của Đàm

Thuần Chi.

Bây giờ người đã đến, chắc chắn phải thử xem sao.

Đàm Thuần Chi được ông Lưu đồng ý, bèn cho người đưa vào một gã đàn ông

ngoại quốc, tóc vàng, mắt xanh, ánh mắt sâu thẳm. Gã nhìn Đàm Thuần Chi rồi

bất ngờ nói tiếng Hoa rất lưu loát.

Sau khi hỏi đôi câu, Đàm Thuần Chi quay sang ông Lưu nói, không thể để

người ngoài có mặt, được sự đồng ý anh mới để vị thầy thuốc tiến vào phòng.

“Phần còn lại giao cho bác sĩ Peter.” Đàm Thuần Chi ngồi xuống pha trà, bảo

ông Lưu kiên nhẫn đợi.

Dù lòng không an, ông Lưu vẫn chỉ có thể đành đứng ngoài đợi.

Khi bác sĩ bước vào, căn phòng im ắng một lúc, chẳng bao lâu đột nhiên có

tiếng hét thảm của một cô gái vang lên.

Ông Lưu siết chặt cái tách, lo lắng nhìn sang Đàm Thuần Chi.

“Ông Lưu cứ yên tâm, sẽ không sao đâu.” Đàm Thuần Chi rất chắc chắn, ông

Lưu ngưng lại, kìm nén cảm giác khó chịu rồi tiếp tục chờ đợi.

Khoảng chừng một khắc sau, tiếng hét của cô gái ngưng lại, bác sĩ cũng bước ra

ngoài.

“Tình hình thế nào?” Ông Lưu nôn nóng hỏi.

“Ông Lưu, đây là những gì cô Lưu đã trải qua đêm ấy. Mời ông xem qua.” Bác

sĩ đưa cho ông ta một cuốn sổ tay cùng bản ghi âm đối thoại.

Ông Lưu vội bảo người mang băng ghi âm phát lên.

Máy từ từ quay, chỉ nghe thấy bác sĩ Peter hỏi: “Cô Lưu, đêm đó sau khi rời nhà

hàng, cô đã đi đâu?”

Giọng của Lưu Tuyết Kỳ đều đều, có phần máy móc, nhưng nghe vẫn bình

thường.

“Tôi ra ngoài và đụng phải một bà lão. Bà ta làm bẩn chiếc váy của tôi khiến tôi

rất tức giận nên mắng bà ta vài câu. Sau đó bà ta tỏ vẻ sợ hãi, đến gần giúp tôi

lau váy. Tôi rất ghét nên định đẩy bà ta ra, nhưng đột nhiên bà ta rắc một nắm

tro lên người tôi, khiến tôi không thể cử động được.”

Bà lão thấy đã khống chế được Lưu Tuyết Kỳ, liền kéo cô ta đi vào chỗ tối. Ở

đó có một chiếc xe kéo, phu xe đội mũ, cúi đầu, mặt mày không rõ.

Lưu Tuyết Kỳ đi theo bà lão lên xe, phu xe kéo họ chạy đi.

Xe băng qua Tô Châu Nhai, Đại Môn Kiều, rồi đến La Sinh Lộ, cuối cùng rẽ

vào một con hẻm lạ. Ở đầu hẻm có một tấm bảng quảng cáo xà phòng của một

nữ minh tinh.

Đến cuối hẻm rẽ phải, có một sân nhà hoang vắng. Bà lão kéo Lưu Tuyết Kỳ

xuống xe, đẩy cô vào sân rồi đóng cửa lại rồi biến mất.

Lưu Tuyết Kỳ đứng trong sân, nghe thấy tiếng chim kêu kỳ quái. Trong sân

không có đèn, rất tối.

Chờ một lúc, cánh cửa căn nhà mở ra, một ông lão tóc bạc mặc áo choàng đen

bước ra. Ông lão vẫy tay, Lưu Tuyết Kỳ ngây ngốc đi theo.

Vào trong nhà, ông lão thắp đèn dầu rồi dẫn cô đi qua một cánh cửa.

Vừa bước vào, cánh cửa sau lưng lập tức đóng lại.

Ông lão dẫn cô đi rất lâu, cuối cùng họ đến một lối ra. Nơi đó hoang vu, nhiều

tiếng quạ kêu.

Lưu Tuyết Kỳ rất sợ hãi, nhưng không cách nào thoát được.

Ông lão dẫn Lưu Tuyết Kỳ đến trước một ngôi mộ, nắm lấy tay cô sau đó dùng

dao rạch đầu ngón tay cô, nhỏ máu lên mộ bia.

Nhỏ được vài giọt, sắc mặt ông lão thay đổi, lão ta kéo tóc Lưu Tuyết Kỳ lên,

nhìn vào tai phải của cô như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

Không bao lâu, lão ta trở nên tức giận. “Sao lại không phải?”