1
【Em yêu, anh nhớ em.】
Gió đêm thổi qua tai, tay cầm hoa của tôi khựng lại.
Giọng nói vừa rồi là… Tạ Trạch?
Tôi lắc đầu, làm sao có thể, nhất định là ảo giác.
Tôi đặt hoa lên mộ, đưa tay lau tấm ảnh trên bia mộ của Tạ Trạch, cười nói:
“Xin lỗi A Trạch, hôm nay tăng ca nên em đến muộn.”
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm ảnh đen trắng của Tạ trạch, chua xót trong lòng xộc lên hốc mắt.
Phía sau có lòng bàn tay to lớn ấm áp bọc lấy các đầu ngón tay của tôi.
Là Trữ Dịch.
Tôi nén cảm xúc lại, nở một nụ cười an ủi anh.
【Em yêu, anh ta không đẹp trai bằng anh.】
Câu nói vu vơ đánh thức ký ức xa xăm.
Tôi sững người, toàn thân cứng đờ, tim đập loạn nhịp.
Vừa rồi, tiếng nói ấy như ở bên tai.
Tôi giật mình ngước lên nhìn xung quanh.
Trữ Dịch không nhận ra sự khác thường của tôi. Anh ấy đặt đồ đạc trong tay xuống và bắt đầu tự giới thiệu.
“Xin chào Tạ Trạch, tôi là Trữ Dịch, bạn trai của Trình Mộng.”
“Chuyện của hai người Mộng Mộng có kể với tôi. Mấy năm nay cô ấy thật sự rất đau khổ, bây giờ cuối cùng cô ấy cũng thoát ra, tôi nghĩ đây cũng là điều anh muốn thấy.”
…
Trữ Dịch đang nói chuyện thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi:
【Em yêu có vẻ rất căng thẳng, em sợ anh ghen sao? Ôi cái sức hút chết tiệt này của anh thật khắc cốt ghi tâm mà!】
Giọng nói này…
Không phải ảo giác!
Đúng! Là giọng nói của Tạ Trạch!
Tôi kìm nén sự khích động của mình, nói với giọng run run:
“A Trạch, là anh sao?”
Tôi nắm chặt tay chờ đợi, hy vọng A Trạch sẽ hồi đáp.
Một khoảng lặng dài.
Không một tiếng trả lời.
Trữ Dịch nhíu mày nhìn tôi: “Mộng Mộng, em nói gì thế?”
“Trữ Dịch, em thật sự nghe thấy. Là tiếng của A Trạch, anh ấy còn gọi em là em yêu.”
Trữ Dịch phủ định: “Không thể nào.”
“Là thật! Em thật sư nghe thấy! Anh tin em đi!”
Trữ Dịch dùng sức giữ vai tôi, ôm tôi vào lòng: “Mộng Mộng, anh ấy chết rồi.”