Cả 4 người Tưởng, Trung, Quân, Quyết đồng thanh nói:
- - Sếp nói gì....?
Ông Khanh từ tốn nhắc lại thật chậm câu nói vừa rồi:
- - Tôi hỏi, các cậu đã thấy ai nhảy từ tầng 5 của một tòa nhà xuống đất mà không chết chưa...?
Tưởng ấp úng hỏi:
- - Nhưng....ý sếp...là gì ạ...?
Ông Khanh tiếp:
- - Trong căn phòng nơi cậu Phú nằm dưỡng thương, cửa sổ của căn phòng đó bị vỡ nát. Dấu chân máu được phát hiện ở phía sân sau tòa nhà cao cấp, nếu các cậu để ý một chút thì sẽ thấy nó nằm ngay bên dưới cánh cửa sổ trên tầng 5 khi đối chiếu lên.
Trung khẽ nhăn mặt:
- - Nói như sếp có nghĩa là dấu chân máu đó là do đứa bé nhảy từ trên tầng 5 xuống để lại......Không thể nào, với độ cao như vậy, đừng nói là sống sót, xác còn nguyên vẹn đã là một điều không tưởng rồi. Làm sao mà một đứa bé nhảy từ tầng 5 xuống mà còn sống được..
Ông Khanh nói:
- - Đúng là thế, nếu không tận mắt chứng kiến thì có lẽ cả đời này tôi cũng như các cậu, không thể tin vào một sự việc vô lý đến phi thực tế như vậy được. Tuy nhiên, chính mắt tôi nhìn thấy thứ đó lao thẳng ra bên ngoài cửa sổ tầng 5. Ngay sau đó, tôi đã đi kiểm tra và phát hiện ra dấu chân máu ở phía sân sau của tòa nhà cao cấp. Trong báo cáo tôi không hề nhắc đến điểm này, bởi vì tôi biết, cho dù tôi có nói ra, cũng chẳng ai tin đó là sự thật. Thậm chí sẽ có người cho rằng tôi bị điên khi đưa ra lập luận như thế. Nhưng, ở tại đây, ngay bây giờ, tôi muốn các cậu hãy bỏ qua những logic, những chứng cứ, những bằng chứng thông thường trong công tác điều tra, mà hãy đặt những sự việc đã qua vào một cách lý giải khác......Sau đó các cậu hãy tự mình kiểm nghiệm.
Quân và Quyết vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng đã có một người nắm được chủ ý của ông Khanh.
Người đó là Tưởng:
- - Lúc xem xét tất cả những camera trong bệnh viện, đặc biệt là camera ở tầng 5 thuộc tòa nhà VIP và những cam có liên quan đến án mạng tại từng vị trí khác nhau. Em có nhận thấy một điểm chung, đó chính là những camera này đều bị mất tín hiệu, bị nhiễu không thể nhìn thấy gì, mặc dù camera ở vị trí khác vẫn hoạt động bình thường. Nếu như hung thủ có ý định phá hỏng hệ thống giám sát thì hắn chỉ cần loại bỏ toàn bộ camera có trong bệnh viện, tại sao lại chỉ phá những chiếc nơi có ghi lại hình ảnh của hắn. Điều này không hề đơn giản, ngoài ra việc hắn gϊếŧ người không có gì khẳng định đó là kế hoạch được lên từ trước, hắn gϊếŧ người vô tội vạ. Nếu như vậy sao hắn có thể biết được hắn sẽ đi đến đâu mà phá camera ở đó trước được. Khi đó, em đã buột miệng nói 1 câu " chuyện này cứ như ma làm vậy ". Liệu ý của sếp có phải là như thế không ạ...?
Quyết nhìn Tưởng khẽ mỉm cười:
- - Cậu đùa đấy à...? Ma quỷ gì ở đây....? Chúng ta là công an, điều tra, phá án phải dựa trên bằng chứng thực tế, dựa trên khoa học......Sao cậu lại nghĩ là do ma quỷ làm được chứ....? Nhảm nhí....!!!
Ông Khanh lên tiếng:
- - Tôi đã nói rồi, hãy tạm thời bỏ qua suy nghĩ theo tư duy cũ......Tưởng nói không sai, việc những chiếc camera có liên quan đến những vị trí xảy ra án mạng đều nhất loạt không có tín hiệu, nếu không phải một thứ gì đó không phải con người tác động thì tại sao lại như vậy...? Chưa hết, trong vụ tai nạn, 2 người lớn 1 đã chết, 1 tàn phế, vậy tại sao đứa bé ấy không hề hấn gì....? Có thể là do may mắn, đúng......Vậy cái chết của Trinh khi đang chăm sóc cho con bé thì sao...? Hung thủ ra tay tàn ác với một nữ công an nhưng lại tha cho đứa bé...? Lại là may mắn có phải không....? Các cậu có thể không tin điều tôi chứng kiến, nhưng chính các cậu cũng đã thấy dấu chân máu để lại ở sân sau tòa nhà cao cấp. Ai cũng biết đó là dấu chân của một đứa bé, có quá nhiều may mắn cũng như trùng hợp xảy ra trong vụ thảm sát này. Ai cũng quên đi đứa bé mà không hề biết rằng, những cái chết đã xảy ra, người có liên quan lớn nhất chính là đứa bé đó.
Quân nói:
- - Đúng như sếp nói, nếu phân tích tình huống như vậy thì đứa bé ấy quả thực là nghi phạm số 1, nhưng em vẫn không thể giải thích được tại sao 1 đứa bé gái 13 tuổi lại có thể gϊếŧ được cả chục người lớn, trong số những người bị gϊếŧ còn có cả công an cũng như bảo vệ được đào tạo, huấn luyện.
Ông Khanh đáp:
- - Vậy nên tôi mới hỏi các cậu câu hỏi: Đã ai thấy người nhảy từ tầng 5 xuống mà còn sống không...? Đứa bé đó có thể sống sót khi lao từ độ cao đó xuống thì việc nó có thể gϊếŧ chết 10 người lớn, không phải việc không thể.
Trung hỏi:
- - Vậy sếp giải thích vì sao những nhân chứng còn sống đều khai rằng không nhìn rõ hung thủ và họ không nói chi tiết sự việc xảy ra trong căn phòng đó....? Họ đã nói dối chúng ta....?
Ông Khanh thở hắt ra:
- - Không, là tôi đã nói dối mọi người.......Bởi bản thân tôi khi ấy cũng không biết phải đối diện với những gì mình chứng kiến ra sao. Chúng khiến cho tất cả những suy nghĩ của tôi từ trước đến nay bị đảo lộn. Tôi muốn bác bỏ những điều mà tôi vừa nói với các cậu, nhưng không được, vì đó là sự thật đang diễn ra. Nói một cách khác, kẻ sát nhân lần này không phải con người...Nó là một con quỷ.
Trung nuốt nước bọt, Trung nói:
- - Đó là lý do mà sếp tập hợp bọn em ở đây để đi: SĂN QUỶ.
Ông Khanh gật đầu:
- - Đúng vậy, lúc này tôi chỉ có thể tin tưởng được những người trong đội. Hiện tại công việc điều tra cũng đã được bàn giao cho đội trọng án. Do vậy, muốn tiếp tục, chúng ta cần hành động trong bí mật.....Tôi làm điều này không phải vì hám công danh, không tin tưởng vào đội của đại úy Hà.....Mà vì những đồng đội đã nằm xuống của chúng ta, và hơn thế nữa, tôi muốn ngăn cản con quỷ đó lại, không để nó gϊếŧ thêm một người nào nữa. Các cậu tin tôi chứ...?
Tưởng, Trung, Quân, Quyết nhìn nhau rồi cũng gật đầu, họ nói:
- - Khì khì, theo sếp cũng nhiều năm, nhưng nói thật chưa bao giờ chúng em nghĩ sếp lại là người tin vào ma quỷ. Chắc hẳn đã có gì đó khiến sếp phải thay đổi suy nghĩ, một người như sếp mà phải nói ra những lời như vậy thì sao bọn em dám nghi ngờ. Chúng em sẽ theo sếp vụ này, nhưng nói thật với sếp, chẳng ai trong chúng ta có kinh nghiệm về mấy chuyện này cả, có khi nào chúng ta phải tìm một thầy bói để hỏi xem cần phải làm gì không ạ..?
Ông Khanh mỉm cười:
- - Câu hỏi hay đấy...? Tuy nhiên, cho dù thế nào thì tôi và các cậu vẫn là những chiến sĩ công an nhân dân. Do vậy trong chuyên án SQ1 ( SQ = Săn Quỷ) này, chúng ta vẫn sẽ áp dụng những nghiệp vụ trong công tác điều tra.
Quân hỏi:
- - Trước khi bàn kế hoạch, sếp cho em hỏi một câu được không ạ..?
Òng Khanh gật đầu:
- - Hỏi đi.
Quân tiếp:
- - Lúc đầu sếp có nói, vụ án hành hung tại nhà cậu thanh niên tên Phú kia mặc dù đã bắt được hung thủ nhưng chỉ mới là khởi đầu, hơn nữa còn có liên quan đến đứa bé gái tên Tươi kia......Như vậy là sao ạ...?
Ông Khanh trả lời:
- - Câu hỏi rất hay, lại đúng với những gì tôi sắp nói tới đây. Lý do tôi nói vụ việc liên quan đến cậu Phú này vẫn chưa kết thúc là bởi. Mọi chuyện đều bắt đầu từ cậu ta, đứa bé gái ấy cùng mẹ của nó đã đến nhà Phú 2 ngày trước, cả tên Việt cũng vậy. Sau khi cậu ta bị hành hung thì liên tiếp xảy ra những cái chết đầy bí ẩn. Bên cạnh đó, tôi cũng nắm được một ít thông tin cho rằng cậu thanh niên này có điều gì đó bất bình thường mà chúng ta chưa biết, ngay cả những người chăm sóc cho cậu ta cũng không phải người bình thường. Chính vì vậy, chuyên án SQ1 lần này, tôi muốn các cậu làm cho tôi những việc sau. Trung và Quyết, sau khi rời khỏi đây, 2 người tìm cho tôi tất cả những thông tin có liên quan đến Phú, từ nhân thân, gia cảnh.....Tất tần tật mọi thứ từ khi gia đình cậu ta còn chưa sang nước ngoài định cư, càng chi tiết càng tốt. Nhưng phải nhớ kỹ, không để người khác biết được chuyện này. Tưởng, cậu bí mật theo dõi tại ngôi nhà của Phú, chỉ theo dõi, không cần hành động, thấy ở đó có gì thì báo cho tôi ngay lập tức, đừng để bị phát hiện, nhớ kỹ, chỉ theo dõi ngôi nhà mà thôi. Còn Quân, cậu sẽ đi cùng tôi tới trụ sở, nơi đang giam giữ gã Việt, khi tới đó, cậu tới phòng lưu trữ vật chứng, tìm cho tôi thứ này....
Ông Khanh đưa hình cho Quân xem, ông Khanh tiếp:
- - Sau khi lấy xong, đem tới cho tôi.......Tôi cần phải nói chuyện với gã Việt một lần nữa. Lập tức tiến hành, phải luôn giữ liên lạc.
Trung, Quân, Quyết, Tưởng đứng dậy với dáng vẻ nghiêm túc, cả 4 đồng thanh hô:
- - RÕ, THƯA SẾP.....