Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 95: Lo lắng của thầy Hai




Sau khi rời khỏi bệnh viện, chú Nghị hỏi thầy Hai:

- - Ban nãy thầy nói.....kẻ sát nhân chính...chính là....đứa bé gái của người phụ nữ đã tới nhà của Phú làm công việc dọn dẹp.....Có...có phải vậy không...?

Thầy Hai đáp:

- - Anh cứ lái xe đi rồi tôi nói.

Chiếc xe lao vút đi trên con đường vắng vẻ, vẫn còn mờ sương bởi lúc này vẫn chưa tới 5h sáng. Sau khi xe chạy được một đoạn, lúc này thầy Hai mới nói:

- - Vạn bất đắc dĩ tôi mới phải nói với anh chuyện này, phần vì muốn tìm cách ra khỏi bệnh viện, phần cũng vì gia đình anh những ngày qua rất thân thiết với Phú. Chưa kể đến việc, con quỷ cũng đã ghé nhà anh trong ngày hôm qua. Cho nên tôi sợ rằng, gia đình anh cũng sẽ bị liên lụy.

Chú Nghị ngắt lời thầy Hai:

- - Khoan...khoan...đã....thầy vừa nhắc đến con quỷ.....Rồi lại nhắc đến chuyện gia đình tôi thân thiết với Phú.....Chẳng...chẳng lẽ, tất cả những gì xảy ra cho tới lúc này đều có liên quan đến Phú....?

Thầy Hai nói:

- - Đúng như vậy, Phú là tất cả mọi nguồn cơn của sự việc.

Sau đó thầy Hai tóm tắt lại toàn bộ sự việc đã xảy ra cho tới thời điểm này cho chú Nghị nghe, tất cả mọi thứ......Với người khác thầy Hai có thể giấu, nhưng với vợ chồng Quỳnh - Nghị thì thầy Hai không làm như vậy. Bởi thầy Hai đã dự tính từ trước, mọi chuyện muốn thành công, cần phải có sự giúp đỡ từ vợ chồng nhà này. Chưa cần nghĩ đến những việc cao siêu, nếu không nói thật, chỉ nội việc thầy Hai muốn vào nhà của Phú thôi cũng đã là một chuyện khó khăn, làm sao có thể giấu được nhà hàng xóm ngay sát cạnh bên. Chi bằng, nhân sự việc gia đình chú Nghị cũng có liên quan đến con quỷ, nói ra cho họ biết vẫn tốt hơn.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, xe đang chạy trên đường bỗng dưng chú Nghị đạp thắng phanh gấp lại.

Mồ hôi vã ra ướt trán, chú Nghị, một người trước nay không tin vào chuyện ma quỷ. Nhưng đã thay đổi phần nào đó khi trực tiếp nhìn thầy Hai hóa giải tà khí để cứu mẹ mình, nay chú Nghị còn bàng hoàng hơn gấp nhiều lần khi được nghe thầy Hai tường thuật lại một câu chuyện ngỡ như chỉ có trong những bộ tiểu thuyết kinh dị, ma quái. Nhưng mọi thứ mà thầy Hai vừa đề cập đến, nếu xâu chuỗi lại thì chúng liên kết với nhau một cách hợp lý vô cùng.

Lau mồ hôi, chú Nghị run run giọng:

- - Chẳng...chẳng trách vợ con nó kể.....Lúc trưa, khi người ta đưa con bé ra xe nó nhất mực không chịu đi, cứ gào khóc không ngừng. Nếu đúng như lời thầy nói thì mẹ con bị như vậy chính là do đứa bé gái đó....Nhưng con vẫn chưa hiểu, tại sao nó gϊếŧ nhiều người ở bệnh viện mà lại không gϊếŧ ai tại nhà của con...?

Thầy Hai giải thích:

- - Có thể là do trời còn sáng, và theo như ta nghĩ, con quỷ chỉ mới nhập vào cô bé đó từ trưa ngày hôm qua. Mọi thứ cần phải có thời gian tương thích, nhưng cho dù có là lý do nào thì gia đình anh đã rất may mắn khi không gặp phải chuyện đáng tiếc. Tuy nhiên, như ta đã nói, không diệt trừ được tận gốc, sẽ không có gì đảm bảo con quỷ đó buông tha cho mọi người. Ta đồ rằng, nó đang muốn gϊếŧ chết tất cả những ai có liên quan đến Phú.

Chú Nghị thắc mắc:

- - Nhưng mấy ngày trước con vẫn thấy Phú nó bình thường mà thầy, ăn uống đều đặn, nói cười vui vẻ, con quỷ mà thầy nói ghê gớm như vậy nếu nó muốn gϊếŧ Phú thì con nghĩ Phú đã phải chết từ mấy ngày trước rồi.

Thầy Hai đáp:

- - Trong chuyện này còn tồn tại một câu chuyện khác, có một mối lương duyên mà hiện tại ta chưa thể kể với ai cho tới khi Phú tỉnh dậy. Nhưng cũng chính vì điều này mà ta quyết định ra tay cứu giúp Phú. Với con mắt nhìn người của ta, cậu thanh niên này không phải người xấu, tuy chưa tiếp xúc nói chuyện với cậu ta, nhưng trên khuôn mặt của cậu ấy có những đường nét toát lên vẻ chính trực, chân thật.....Không phải người xấu, cho đến khi ta nghiệm ra được sự việc sau này thì ta có thể chắc chắn với những gì ta nghĩ về cậu ta trước đó.

Chú Nghị gật đầu đồng ý:

- - Tuy con không phải thầy phong thủy, không biết xem tướng số như thầy....Nhưng con đã tiếp xúc và nói chuyện với Phú mấy ngày vừa qua. Quả thực cậu Phú này là một thanh niên có tố chất, rất thông minh, có học thức, biết đối nhân xử thế.....Là người làm kinh doanh, cũng quản lý mấy trăm nhân viên, cũng đã gặp không ít người....Con cũng cho rằng, Phú là người tốt, trước hôm xảy ra vụ việc Phú bị hành hung, vợ chồng con còn đề cập với Phú, mong muốn Phú sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ở sẽ về làm cho công ty con. Không giấu gì thầy, mặc dù chỉ mới gặp gỡ mấy hôm, nhưng vợ chồng con thực sự yêu mến Phú, còn coi cậu ấy như con cái trong nhà.....Chưa bao giờ con có cảm giác như vậy đối với người khác kể từ khi chúng con mất đi đứa con trai duy nhất. Phú xuất hiện khiến cho chúng con cứ ngỡ như con của mình quay về.

Vừa nói, chú Nghị vừa rơm rớm nước mắt, nghe hết những tâm sự từ đáy lòng của chú Nghị. Giờ thì thầy Hai đã hiểu tại sao vợ chồng Quỳnh - Nghị lại tận tình với Phú đến như vậy, chỉ là hàng xóm mà họ lại dành cho Phú những gì tốt nhất. Cũng có lẽ, chính vì như vậy mà gia đình họ gặp đại nạn không chết.

Nhìn chú Nghị, thầy Hai đắn đo suy nghĩ, không biết có nên nói với chú Nghị chuyện mà thầy biết hay không....? Từ hôm qua tới giờ, thầy Hai muốn nhưng chưa có cơ hội để nói. Suy nghĩ một lúc, thầy Hai quyết định tạm giữ kín chuyện này lại, đợi sau khi xong đại sự nói ra có lẽ cũng chưa muộn.

Sau khoảng thời gian dừng xe lấy lại bình tĩnh, chú Nghị hỏi thầy Hai:

- - Chốt lại bây giờ thầy cần phải quay lại ngôi nhà của Phú và tìm cách hóa giải thứ bùa yểm đặt trong khuôn viên của ngôi nhà, qua đó tiêu diệt con quỷ.....Vậy thầy có cần con giúp gì không ạ..?

Thầy Hai đáp:

- - Tất nhiên là phải cần tới sự giúp đỡ của anh rồi. Do vậy ta mới kể hết tất cả với anh. Nói là hóa giải bùa yểm, diệt trừ ma quỷ nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy, thứ nhất, để hóa giải được thứ bùa yểm trong khuôn viên nhà của Phú, ta cần lập một trận pháp đối nghịch lại với trận pháp của bùa yểm, để lập được trận pháp này, ta cần một số vật dụng được tạo thành từ kim loại đắt tiền, đó là vàng. Có được những vật dụng này, sau khi ta trì trú, chúng sẽ phát huy tác dụng trong việc hóa giải bùa yểm. Thứ hai, thời gian cấp bách, mọi việc phải làm trong ngày hôm nay, mọi thứ được chuẩn bị cho tới 12h đêm, khi màn đêm buông xuống, ta sẽ hành động. Việc thứ 3 cũng là việc khiến cho ta đau đầu nhất, cũng là chuyện khó thực hiện nhất....

Thấy thầy Hai lưỡng lự, chú Nghị hỏi:

- - Là việc gì vậy ạ....? Nếu thầy vẫn lo chuyện tiền bạc thì thầy yên tâm, sự việc xảy ra có ảnh hưởng tới gia đình con, tiền nong với con không phải vấn đề, cho dù đó có là chế ra những vật dụng bằng vàng, con cũng có đủ mối quan hệ để sẵn sàng mọi thứ cho thầy, chỉ cần thầy cho con biết những vật dụng đó cần phải làm như thế nào.

Thầy Hai khẽ thở dài, ông đáp:

- - Ta biết anh sẽ giúp đỡ ta hết mình, nhưng đó không phải vấn đề mà ta lo lắng. Cái ta đang lo ở đây chính là ta có thể tiêu diệt con quỷ, có thể hóa giải bùa yểm, nhưng ta không biết liệu rằng mình có thể cứu được người hay không...? Gϊếŧ quỷ mà gϊếŧ luôn cả người há chẳng phải ta cũng giống như loài ma quỷ hay sao...?

Nói đến đây chú Nghị cũng đã mường tượng ra ngụ ý của thầy Hai. Đó chính là cô bé Tươi, con gái cô Tầm.......Đúng vậy, con bé chẳng có tội lỗi gì cả, hơn nữa nó còn rất đáng thương, vô tình cả hai mẹ con vướng vào vòng xoáy ma quỷ này. Người mẹ hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện với một tình trạng không thể tệ hơn, đứa con gái với thân xác bị quỷ chiếm giữ đã gây ra cái chết cho nhiều người, bên cạnh đó bản thân cũng chịu không ít thương tích.

Nghĩ sâu xa hơn, chú Nghị bỗng thấy chính mình là người đã đưa hai mẹ con họ vào chuyện này. Nếu ngày hôm đó chú Nghị không đề xuất ý kiến ra " Khu Chợ Người " để tìm lao động thì Phú đã không đi, và như vậy, hai mẹ con họ đã không đến nhà Phú....Biết đâu nhờ vậy mà những người bị thảm sát tại bệnh viện đã không chết.

Thầy Hai như hiểu được tâm tư của chú Nghị, thầy Hai nói:

- - Đừng tự dằn vặt bản thân, mọi thứ trên đời này xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Cho dù không phải cô bé ấy thì cũng sẽ có người khác mà thôi, số trời đã định, có muốn tránh cũng không thể tránh được. Bởi vậy, chúng ta không thể nối tiếp sai lầm...

Chú Nghị vâng dạ đáp:

- - Con hiểu rồi thưa thầy, phải cứu được cả con bé nữa......