Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 81: Chạy thoát




- - Nó....nó...đi rồi....- Yến run run nói.

Cô Lài khẽ lẩm bẩm trong miệng:

- - Cháu phải gọi ngay Kim dậy.....Hai đứa....hai đứa....phải đi...ngay bây giờ....

Yến sau khi hoàn hồn thì vẫn còn lưỡng lự, bản tính lương thiện, hơn nữa Yến cũng đã biết sự nguy hiểm khủng khiếp từ con quỷ. Giờ phải bỏ mặc cô Lài cũng như Phú ở lại, Yến không đành lòng.

Thấy Yến chần chừ, cô Lài nói tiếp:

- - Vừa rồi cháu cũng biết rồi đấy.....Nếu như cháu còn ở lại đây, thì đó sẽ như là một gánh nặng đối với cô. Cô không thể tập trung toàn bộ sức lực để duy trì kết giới nếu cứ phải để tâm đến những vấn đề khác xung quanh. Hai đứa chạy thoát cũng là giúp cô và Phú. Nghe lời cô, đi đi......Nếu còn ở lại, tất cả chúng ta sẽ chết hết. Nhớ kỹ lời cô, phải chạy thật nhanh và không được quay đầu lại nhìn, mặc dù có nghe thấy bất kỳ âm thanh nào đi nữa......Gọi....Kim dậy.

Không còn cách nào, nghe cô Lài nói cũng có phần đúng. Vừa nãy thôi, suýt chút nữa Yến đã khiến mọi người gặp nguy hiểm. Ở lại không giúp được gì, ngược lại còn gây hại đến những người khác. Yến đành chấp nhận với phương án cô Lài đưa ra. Tiến lại ghế sofa nơi Kim đang nằm ngủ ngon lành, Yến khẽ lay người Kim rồi gọi nhỏ:

- - Chị Kim....Chị Kim....Dậy đi....

Đang ngủ say, nhưng vừa bị lay người, lại vừa bị gọi thì thào bên tai, Kim mở mắt. Thấy xung quanh chỉ có một sắc đỏ mờ mờ bao trùm, Kim tròn mắt, miệng định nói câu gì đó thì bị Yến bịt mồm ngăn lại:

- - Suỵt.....là em Yến đây, tạm thời chị đừng nói gì to tiếng....Ngồi dậy em nói điều này.

Kim gật gật đầu đồng ý, nhổm dậy từ từ, Kim cũng thì thào nói nhỏ:

- - Làm...sao vậy...? Cô Lài...đang làm gì...thế kia...?

Kim chỉ tay về phía cô Lài vẫn đang ngồi xõa tóc bất động, lúc này Kim cũng nhận ra, sắc đỏ bao trùm căn phòng chính là phát ra từ viên ngọc trước mặt cô Lài. Tự dưng Kim nổi da gà, bản năng trước nguy hiểm của con người khiến cho Kim cảm nhận được, nơi này đang xảy ra điều gì đó bất thường.

Yến chưa kịp trả lời thì Kim đã nói tiếp:

- - Có...có ma sao...?

Yến đáp:

- - Không, thứ này còn đáng sợ hơn ma nhiều....Con...con Quỷ đó....đã tìm đến đây.....Nó...nó đang tìm....anh Phú....và cả em...nữa.

Kim định thốt lên, nhưng biết phải nói nhỏ nên Kim hạ giọng, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên:

- - Quỷ.....là quỷ sao....? Thế nó như thế nào...? Nó ở đâu...?

Câu hỏi của Kim khiến cho Yến không biết trả lời làm sao, trong lời nói dường như Kim không những không sợ mà còn có chút hào hứng, Yến đáp:

- - Em...em cũng không biết hình dạng của nó....Nhưng cô Lài nói, nó đang ẩn trong thể xác của một người nữ. Cô Lài còn tận mắt nhìn thấy nó gϊếŧ chết một nữ y tá.....Hiện giờ có lẽ nó đang lang thang khu vực này để tìm kiếm anh Phú....Cô Lài nói hai chị em mình cần phải chạy khỏi đây ngay.

Phía đằng trước, cô Lài khẽ nói:

- - Hai đứa lại gần đây.....

Nghe tiếng cô Lài, cả Kim và Yến vội bước tới gần rồi ngồi xuống, cô Lài tiếp:

- - Kim, có thể cháu không tin vào những chuyện ma quỷ.....Nhưng đây cũng có thể là những lời cuối cùng mà cô muốn nói với cháu. Dù tin hay không, nhưng khi cháu và Yến chạy khỏi nơi này, cháu phải nhớ không được quay đầu lại nhìn về phía sau. Cháu phải bảo vệ Yến, trên ngón tay của cháu có cột sợi cước được thầy Hai trì chú. Còn Yến, chiếc vòng Tứ Linh mà cháu đang đeo cũng có pháp lực, hai thứ này sẽ giúp cho hai đứa tránh được tà ma. Nhưng con quỷ này quá mạnh, bởi vậy ngay cả cô cũng không chắc chắn bảo vệ được hai đứa. Do vậy, tuy mạo hiểm, nhưng hai đứa phải nhanh chóng rời khỏi đây, bởi đó cũng là con đường sống sót duy nhất. Khi kết giới của cô không còn duy trì được nữa, đồng nghĩa với việc, chúng ta sẽ bị phát hiện.

Kim khẽ nói:

- - Con quỷ mà cô nói....Nó đáng sợ đến vậy sao...?

Cô Lài gật đầu:

- - Nó...không phải thứ...mà con người chúng ta có thể chống lại....

Đang nói, bỗng trong đầu cô Lài vang lên những tiếng thét thất thanh, cùng với đó là những hình ảnh ghê rợn, kinh khiếp đang hiện ra rõ mồn một:

" Cứu....cứu tôi....với...."

" Á....á.....á........Tha...tha...cho....tôi....."

" Ma...quỷ.....nó....không....phải người...."

Cô Lài nhận ra một trong số mấy giọng nói đó, cả hình ảnh nữa......Đó chính là người ở phòng VIP cách phòng của Phú chừng 2 phòng. Là người thò đầu ra hỏi cô Lài ban nãy có tiếng ai la hét khi cô Lài đang thất kinh bạt vía chạy trối chết trở về phòng của mình. Bằng một cách nào đó mà giờ đây, cô Lài lại có thể cảm nhận được những diễn biến đang diễn ra trong căn phòng của người ấy. Thứ đang khiến những người có mặt trong căn phòng phải hét lên kinh sợ chính là " Nó ".

Lúc này, cô Lài mới nhìn được hình dáng thực sự của thứ đã gϊếŧ chết cô y tá ngay ngay trước cửa thang máy. Đó là một đứa bé gái chỉ độ 13 tuổi, toàn thân nó giờ đây nhuốm đầy máu tươi, thân hình mảnh khảnh, đôi tay gầy guộc, hai bàn tay máu vẫn đang nhỏ giọt chảy xuống sàn nhà cùng với đó là những cái móng dài, sắc nhọn như dao. Nụ cười của nó khiến cô Lài bị ám ảnh, một cơn đau đầu ập đến khiến cô Lài nghiến răng rít lên:

- - Ư.....ư.....đau....đau...quá.....

Đến đau cũng không dám kêu to, máu từ mũi cô Lài khẽ chảy ra, bàn tay đặt trên viên ngọc màu đỏ suýt chút nữa thì buông thõng xuống.......Toàn thân cô Lài run lên, Yến với Kim toan đỡ cô Lài nhưng cô Lài nói:

- - Đừng....chạm...vào cô........Nó....nó đang...gϊếŧ người......Nó...đang..ở trong căn phòng cách phòng này 2 phòng......Những..người ở...đó không xong....rồi.....Nhưng đây cũng chính là cơ hội của....hai đứa.....Nghe đây, ngay lúc này, hai đứa mở cửa rồi đi về bên tay phải, đến đoạn rẽ thì rẽ sang bên trái, ở đó có thang máy......Đường tới thang máy chắc chắn sẽ phải đi qua căn phòng mà con quỷ đang ở bên trong. Nhưng đừng sợ, chỉ cần hai đứa lặng lẽ nhắm mắt bước qua đó, không nhìn, không nghe thấy gì thì nó cũng sẽ không chú ý đến hai đứa. Bởi lúc này, nó đang bận tâm đến những người khác......Nhớ kỹ những gì mà cô đã dặn.....Đi.....ngay bây giờ.......Không quay đầu lại, không nhìn, không nghe thấy gì cả......Đi....ngay....đi.

Đứng bật dậy, cô Lài nhanh chóng thu lại cây trâm vàng, vặn chốt cửa, cánh cửa phòng được mở ra.....Một làn hơi lạnh từ bên ngoài xộc thẳng vào trong khiến Kim cũng như Yến lập tức rùng mình. Cả hai nhìn cô Lài lưỡng lự, Yến vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc giường bệnh nơi Phú vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Hai người định nói gì đó, nhưng cô Lài lắc đầu, cô Lài liên tiếp ra hiệu cho cả hai lập tức nhân cơ hội này rời đi. Lúc này cửa phòng mở, cả Yến, Kim và cô Lài có thể nghe thấy những âm thanh la hét bên trong căn phòng mà cô Lài nói khi nãy. Căn phòng đó cửa vẫn đóng, nhưng thực sự những người bên trong đang bị gϊếŧ dần.

Cô Lài thều thào:

- - Đi....đi.....

Yến không đành lòng, nhưng Kim đã kéo tay Yến đi.......Cắn răng nén lại nỗi đau, Yến cứ thế rơi nước mắt. Cô Lài đứng đó nhìn theo trong lòng không giấu nổi sự lo lắng. Nhưng rồi, cả Yến và Kim đều làm theo lời cô Lài dặn, họ lặng lẽ nhắm mắt, nắm tay nhau bước đi, càng tới gần căn phòng nơi con quỷ đang ở bên trong, họ càng nghe rõ những tiếng la hét hoảng loạn. Nhưng nhớ lời cô Lài dặn:

" Không quay đầu, không nhìn, không nghe. "

Cả hai đi qua căn phòng ấy bằng một cảm giác hồi hộp xen lẫn với nỗi sợ kinh hoàng. Lúc này, Kim khẽ mở mắt nhìn đường, phía trước chính là lối rẽ sang bên khu vực có thang máy mà cô Lài vừa chỉ dẫn.

Trong đầu Kim nghĩ:

" Cố lên....cố lên....Chỉ còn...một đoạn...ngắn nữa mà thôi.."

Nhưng đúng lúc đó, phía sau lưng Kim vang lên một tiếng động lớn:

" Rầm....Rầm "

...................................Tobecontinue......