Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 71: " Con mèo "




Khoảng 10 phút sau, căn phòng được lau dọn bằng nước gừng, cô Quỳnh cũng đã thay quần áo khác cho mẹ. Quả nhiên đúng như lời ông Hai nói, bà cụ lúc này khẽ mở mắt, nhìn con trai và con dâu đang ngồi bên cạnh giường, bà cụ hỏi:

- - Sao hai đứa lại ngồi đây...?

Chú Nghị thấy mẹ tỉnh lại thì mừng suýt rơi nước mắt, khi nãy nhìn ông Hai dùng kim châm vào thái dương của mẹ mình, cũng như trước đó chạm tay vào người mẹ chú Nghị thấy cơ thể bà cứ lạnh dần, trong đầu chú Nghị đã có lúc xuất hiện suy nghĩ, bà không thể qua nổi. Giờ thấy mẹ mở mắt tỉnh dậy, lại còn nói được, chú Nghị mới dám thở phào tin rằng mẹ mình vẫn còn sống. chú Nghị đáp:

- - Mẹ thấy trong người thế nào ạ...? Hôm nay mẹ ngủ lâu quá nên vợ chồng con lo lắng, cứ ngồi đây đợi mẹ tỉnh dậy mãi.

Bà cụ tính gượng dậy nhưng không được, bà cụ nói tiếp:

- - Vậy....vậy sao.....Sao hôm nay....mẹ chẳng...nhớ gì cả.....Mà thằng Khang đâu....? Sao mẹ không thấy nó...? Nó đi học chưa về à....?

Vợ chồng Quỳnh - Nghị nhìn nhau nghẹn ngào, chú Nghị cố kìm nén không để nước mắt chảy ra, cô Quỳnh thì sụt sùi nhưng vội lau ngay nước mắt. Đây mới đúng là người mẹ của họ trong suốt hơn nửa năm vừa qua, một bà cụ lúc nhớ lúc quên, thi thoảng lại hỏi những câu hỏi như xé tan cõi lòng của con cái.

Cô Quỳnh nhìn mẹ nói:

- - Dạ vâng, cháu nó đi học hôm nay không về nhà.....Thôi, chắc bà cũng đói rồi, để con đi lấy cháo cho bà nhé.

Bà cụ gật gù rồi thở dài:

- - Hầy......Cái thằng bé này, học gì mà học nhiều thế, trời cũng đã tối rồi còn gì. Khụ....khụ....khụ.....Vậy lấy cho mẹ bát cháo, với cốc nước.....

Cô Quỳnh đi lấy cháo cho mẹ, còn chú Nghị ở lại nói chuyện với bà cụ. Bước ra ngoài, thấy ông Hai đang đứng ở phòng khách, cô Quỳnh tiến lại gần rồi nói:

- - Cảm ơn thầy, mẹ tôi đã tỉnh lại rồi ạ.....Giờ bà muốn ăn chút cháo, thầy ngồi đây đợi vợ chồng tôi một lát nhé. Cho bà ăn xong, vợ chồng tôi sẽ ra tiếp chuyện thầy, mong thầy thông cảm.

Ông Hai đáp:

- - Không sao, hai người cứ lo cho bà nhà trước đi.....Tôi cũng muốn đi lại một chút cho thư thái....Mà này, cho tôi hỏi một câu được chứ...?

Cô Quỳnh vâng dạ:

- - Có gì thầy cứ hỏi ạ..?

Ông Hai tiếp:

- - Sáng nay tôi có nghe anh nghị chồng cô bảo là nhà hai người ở sát bên nhà cậu Phú, lúc đến đây tôi chỉ thấy có một ngôi nhà nằm ngay liền kề, chắc đó là nhà của cậu Phú phải không..?

Cô Quỳnh chỉ tay sang hướng bên nhà Phú rồi trả lời:

- - Dạ đúng rồi thầy, nhà Phú xây cách đây cũng 5-6 năm rồi, nhà tôi xây sau, lúc gia đình mua đất xây nhà ở đây thì gia đình Phú cũng đi sang Đức hết. Gọi là hàng xóm, nhưng mãi tận bây giờ, khi Phú về nước chúng tôi mới biết mặt. Thôi chết, mải nói, thầy cứ tự nhiên nhé, tôi đi lấy cháo cho mẹ đã.

Ông Hai nói thêm:

- - Cô đi đi, mà cửa cổng nhà mình chưa khóa phải không...? Thời tiết mát mẻ, tôi muốn ra ngoài đường đi lại hít chút khí trời. Trong nhà hơi ngột ngạt...

Cô Quỳnh đáp:

- - Cổng chưa khóa đâu thầy...

Cô Quỳnh hớt hải đi xuống bếp, ông Hai cũng đi ra bên ngoài sân rồi mở cổng bước ra khỏi nhà. Nhưng ông chẳng phải ra đường hít thở khí trời cho thư thái như lời ông nói, bên ngoài trời đã tối sầm vì lúc này đã gần 7h tối. Đứng trước cổng nhà của Phú, nhìn trước ngó sau một lượt, đường vắng chẳng có ai qua lại, cổng nhà Phú cũng bị mấy cái cây lớn, tán rộng che mất tầm nhìn. Lợi dụng bóng tối mập mờ, sau một hồi im ắng, một tiếng...

" Cách "

.......khẽ vang lên, cánh cổng nhà Phú hé mở rồi lại được đóng lại ngay lập tức. Mọi thứ im ắng trở lại như trạng thái ban đầu. Khuôn viên nhà tối om không chút ánh điện.

" Vù....ù...ù...."

Một làn gió lạnh phả vào lưng của ông Hai như một dấu hiệu của sự bất bình thường, đứng trước hiên nhà, ông Hai khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, cửa nhà không khóa mà chỉ đóng lại mà thôi. Trong nhà vẫn còn xộc lên mùi tanh của máu, mặc dù mọi thứ đều đã được dọn dẹp sau khi đội điều tra của ông Khanh rời khỏi. Gió lùa vào trong khiến rèm cửa khẽ lay động.

" Vụt "

Không nhìn rõ, nhưng ông Hai chắc chắn vừa có một thứ gì đó chuyển động bên trong nhà, thứ đó rất nhanh. Chững lại một giây, ông Hai nắm hai bàn tay lại, nắm tay trái đặt dưới, nắm tay phải đặt trên, hai ngón trỏ và giữa giơ cao ngang cằm. Nhắm mắt lại, ông Hai lẩm nhẩm trong miệng những tiếng rì rầm:

" Chính phái phong thủy.

Bóng tối bao trùm, ta cần ánh sáng.

Nhưng nay ở đây dương suy, âm thịnh,

Muốn nương nhờ, chấp mượn mắt của thần ngự trên vai để nhìn thấu màn đêm, nhìn ra ma tà đang ẩn náu......Khai mở thần quang....Khai quang.....Khai... "

Dứt lời, hai bàn tay của ông Hai đưa ngang trước mắt, mỗi tay dùng 2 ngón trỏ và giữa đặt lên mắt rồi kéo dài đến thái dương, dừng lại ở huyệt thái dương chừng 3 giây, ông hai mở trừng mắt, trong khoảnh khắc, đôi mắt của ông Hai sáng quắc, ánh mắt lóe lên trong bóng tối rồi trở lại bình thường.

Nhưng điều khác biệt đó chính là, giờ đây, trong ngôi nhà tối như hũ nút ấy, ông Hai đã có thể nhìn rõ mọi thứ, từ bàn ghế, sàn nhà, cầu thang lên xuống.

" Cạch "

Bước vào trong nhà, ông Hai khẽ đóng cửa lại.......

" Vụt "

Lại thêm một lần nữa thứ không xác định kia vừa lao mất bóng phía cầu thang lên xuống. Ông Hai chạy tới chỗ cầu thang, nhưng không thấy gì cả. Chân định bước lên bậc cầu thang thì bất ngờ ông Hai nhìn thấy phía cửa chính nơi phòng khách vừa ánh lên một thứ ánh sáng màu xanh lam.

" Miao "

Là ánh sáng phát ra từ mắt của một con mèo, tiếng mèo kêu khiến ông Hai dừng bước. Chính xác, đang ngồi chễm chệ gần cửa chính là một con mèo. Đột nhiên, tóc gáy của ông Hai dựng đứng, một luồng khí lạnh từ khoảng trống trên vai lướt qua ngang vành tai làm cho ông Hai cũng phải rùng mình.

" Ngừ....Ngừ....Ngừ "

Con mèo dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, nó thay đổi trạng thái, nó xù lông, nhe răng gầm gừ như muốn chống lại thứ vô hình đang chuẩn bị ập đến tấn công.

Ông Hai chắp tay lại, mắt mở trừng trừng nhìn về phía con mèo, miệng nói:

- - Dừng lại.....Nó không phải thứ ma quỷ ta tìm.....Nó chỉ là một con mèo....

" Phần....Phật "

Trong nhà đã đóng kín hết các cửa, ấy vậy mà sau câu nói của ông Hai, cả rèm cửa chính cũng như rèm cửa sổ cứ như vừa bị gió thổi tung lên. Nhưng cũng ngay lập tức, mọi thứ im lìm đến rợn người.

Con mèo cũng không còn gầm gữ nữa, nó lại ngồi giương đôi mắt màu xanh nhìn thẳng về phía ông Hai.

" Miao.....Miao "

Nó cất tiếng kêu như đang gọi ông Hai vậy, chậm rãi bước từng bước lại gần con mèo. Ông Hai ngồi xuống, lúc này đến gần, ông Hai mới nhận ra, con mèo này đã bị thương một chân, vết thương vẫn còn đang rỉ máu, tuy vậy, dáng ngồi của nó vẫn hiên ngang, đôi mắt của nó vẫn sáng lên long lanh trong bóng tối.

Ông Hai khẽ xoa đầu con mèo, ông nói:

- - Một con mèo tinh......Chẳng trách khi nãy " quỷ thần " lại có phản ứng như vậy.....Ra là do ngươi cũng tích tụ được yêu khí, nhưng hình như nhà ngươi không có ý niệm tà ác......Vậy, tại sao một con mèo như ngươi lại có mặt ở đây.....Còn bị thương một chân nữa....? Ngôi nhà này rốt cuộc ẩn chứa điều gì.....?