[…….]
— Này, em vẫn nghĩ về thằng khốn đó à….? – Kim nói với Yến bằng một chất giọng bực bội.
Vội lật úp chiếc điện thoại, Yến ấp úng vừa lắc đầu vừa đáp:
— Em…em không…có.
Kim hằn học:
— Khốn kiếp, nếu như hôm nay không phải chị không đồng ý cho người đến đón thì không bao giờ chị bỏ qua cho thằng đó một cách dễ dàng như vậy. Chị chỉ hận không bắt nó phải trả giá cho những gì nó đã làm với em.
Yến khẽ nói:
— Nhưng…nhưng em thấy, anh ấy không phải cố ý…..Hình như lúc ngất đi và cả lúc anh ấy tấn công em đều trong trạng thái vô thức. Khi tỉnh táo, anh ấy không nhớ được gì cả.
Đây cũng chính là điểm mà Kim suy nghĩ từ lúc sớm đến giờ. Yến nói không sai, có điều gì đó ở Phú khiến Kim khó hiểu, lúc Kim nhìn thấy Phú đang bóp cổ Yến, đôi mắt của Phú không giống người bình thường, và sau khi tỉnh táo trở lại thì Phú không hề biết chuyện gì xảy ra trước đó.
Kim nói:
— Chẳng lẽ thằng khốn đó lại có hai nhân cách hay sao…? Mẹ kiếp, nghĩ thôi đã thấy ghê rồi….Đó chính là lý do tại sao khi nhìn nó, chị không muốn nó tiếp cận với em. Kinh nghiệm của chị cho thấy, nó là một kẻ nguy hiểm. Còn nữa, tại sao camera lại bị nhiễu ngay khúc nó tấn công em, lúc ở sân bay chị cứ nghĩ là do đội an ninh nhúng tay làm hỏng, giờ nghĩ lại họ chẳng có lý do gì để làm như vậy, hơn nữa thời gian không đủ để thực hiện những trò đó, mà nếu muốn bênh vực hay bao che cho thằng khốn ấy, họ chỉ cần tắt hoặc xóa toàn bộ dữ liệu sau đó nói camera bị hỏng là xong. Vừa đơn giản, lại vừa thuyết phục hơn nhiều.
Nghĩ thêm vài giây, Kim hỏi Yến:
— Trước khi ngất xỉu, chị có nghe thấy nó nhìn em rồi nói cái gì mà “ có phải em không…? “. Sau khi ở trong phòng, lúc tấn công em nó có nói thêm gì không…?
Yến nhớ lại rồi trả lời:
— Có, lúc bóp cổ em…..Anh ấy có nói một câu: “ Biến….đi….lũ…ma….quỷ “. Khi ấy anh ta bất chợt vùng dậy, đôi mắt mở nhưng chỉ toàn lòng trắng, miệng nghiến răng kèn kẹt, cứ như thể anh ta đang gặp phải một giấc mơ hay chuyện gì đó rất khủng khiếp…..Nó…nó…không giống với con người của anh ta lúc bình thường.
Kim nuốt nước bọt, Kim đáp:
— Ghê vậy, càng nghĩ, chị lại càng thấy gã này có vấn đề…….Này, có…có khi nào nó bị ma nhập hay quỷ ám……hoặc đại loại thứ gì đó tương tự hay không…? Cơ mà lúc xuống máy bay lấy hành lý, chị vẫn thấy hắn bình thường mà nhỉ…? Mà thôi, tốt nhất em đừng có liên hệ gì với nó nữa. Xóa nó ra khỏi bộ nhớ đi, em cũng bị một phen suýt chết rồi đấy. Đừng để cái mã ngoài của nó khiến em lay động, càng những thằng hòa hoa, phong nhã lại càng nguy hiểm.
Yến vâng dạ gật đầu, nhưng trên màn hình chiếc điện thoại đang úp xuống của Yến là hình ảnh nick Facebook của Phú. Nãy giờ Yến vẫn đang tìm hiểu thông tin của Phú qua tài khoản Facebook mà hai người trao đổi trên máy bay. Tuy nhiên, qua nick facebook, Yến cũng không tìm hiểu thêm được điều gì, bởi Phú không phải là người chăm sử dụng mạng xã hội.
[…….]
— Đến nơi rồi chú em. – Tiếng người lái taxi vang lên khi xe dừng lại trước ngôi nhà 2 tầng nằm trong khu phố 2 thuộc quận X.
Phú mở cửa bước xuống xe, tài xế mở cốp sau lấy đồ cho Phú, đặt hành lý xuống, tay tài xế nhìn ngôi nhà rồi trầm trồ nói:
— Chà chà, có nhà ở trong khu này không phải hạng xoàng đâu nha. Nhưng sao so với những nhà xung quanh thì ngôi nhà này có phần cũ kỹ, cây cảnh trong sân với bồn hoa cỏ dại mọc cao kín bồn rồi kìa.
Phú cười rồi đáp:
— Ông anh cũng tinh ý phết nhỉ, ngôi nhà này đã 5 năm không có người ở. Cả gia đình em đều định cư bên nước ngoài. Lẽ ra bố mẹ đã tính bán từ 2 năm trước, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại. Giờ thì em quay về đây ở, cảm ơn anh nhé, tiền xe đây, dư lại một chút gửi ông anh uống nước.
Lái xe nhận tiền rồi cảm ơn Phú rối rít, đứng trước ngôi nhà của gia đình, đã 5 năm, hôm nay Phú mới được quay về nhìn ngắm nó. Đúng như lời tay lái xe khi nãy, mọi thứ bên trong khuôn viên ngôi nhà có chút gì đó vắng lặng, một chút bụi bặm, cũng phải thôi, đã 5 năm trôi qua, ngôi nhà không có một bóng người qua lại.
“ Cạch…Cạch…Cạch “
Phú mở khóa cổng rồi chuyển đồ đạc vào bên trong sân, Phú nói một mình:
— Chậc, có nhiều việc cần phải làm đây, mọi thứ bừa bộn quá. Khì khì khì, cuộc sống mới của mình sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay.
Bỗng nhiên Phú giật nảy mình bởi một giọng nói vừa khẽ cất lên từ phía đằng sau:
— Khang đấy hả cháu……? Cháu về sao không gọi bà….? Khục….Khục….Khục.
Phú quay lại thì đó là một bà cụ có lẽ phải đến 80 tuổi, lưng còng, miệng móm mém nhai trầu. Vừa nhai, bà cụ vừa nhổ toẹt bãi nước trầu đỏ lòm trong miệng xuống nền sân nhà Phú. Sau đó bà cụ nhoẻn miệng nhìn Phú cười, một nụ cười khiến Phú có cảm giác hơi rờn rợn.
Phú ấp úng còn chưa biết người này là ai, từ đâu đến, tuy nhiên cái cách mà bà cụ xuất hiện bất thình lình, không một tiếng động khiến Phú chưa khỏi hoàn hồn.
Ngay sau đó là một người phụ nữ trung niên chạy sang, người này hối hả, vừa nhìn Phú cười vừa nói:
— Thôi chết, cháu cho cô xin lỗi, đây là mẹ cô…..Vừa mới mở cổng ra đi đổ rác, quay đi quay lại bà đã chạy sang đây rồi.
Nhìn bãi nước trầu mà mẹ mình vừa nhổ ra sân đỏ lòm như màu máu, người phụ nữ cuống quýt tiếp:
— Để…để cô rửa sân cho cháu.
Dứt lời, người phụ nữ trung niên chạy tới chỗ vòi nước nơi có cái xô nhựa, cô ta mở van nhưng nước không chảy.
Đã hiểu được một chút sự việc, Phú nói:
— Không cần đâu ạ, nhà này điện nước đều đã khóa cả rồi. Không có nước đâu, cô cứ để đó, sau cháu dọn, đằng nào thì cũng phải tổng vệ sinh nhà cửa một lần thì mới ở được.
Người phụ nữ nghe vậy thì cười gượng gật đầu, nhìn Phú, người này tự giới thiệu:
— Vậy cảm ơn cháu, cô là hàng xóm ngay bên nhà này….Mà cháu là chủ ngôi nhà này à…?
Phú đáp:
— Dạ đúng, đây là nhà của cháu, nhưng 5 năm nay gia đình cháu sống bên Đức nên bỏ không, không có người ở.
Người phụ nữ kia nói tiếp:
— Thảo nào, lúc gia đình cô xây nhà ở đây thì không thấy ai sống ở ngôi nhà này cả. Cũng nghe mọi người quanh đây nói nhà này định cư bên nước ngoài hết. Mẹ cô già nên hơi lẩm cẩm, có gì cháu bỏ quá cho nhé. Đi lâu mới về, nếu cần giúp đỡ gì cứ sang bên nhà cô.
“ Toẹt “
Hai người đang nói chuyện thì bà cụ một lần nữa nhóp nhép nhai trầu rồi tiếp tục nhổ nước trầu ra sân nhà Phú.
Nhoẻn khuôn miệng đỏ au màu nước trầu, bà cụ cười rồi đưa bàn tay gầy gò, nhăn nheo điểm những nốt đồi mồi đen nhám túm chặt lấy tay Phú, bà cụ nói:
— Đi….đi……đừng ở….đây….Không tốt đâu…..Nó đang bám lấy cháu….he he he….he he he…..Đi thật xa vào…
Nghe bà cụ cười mà Phú nổi hết cả da gà, người phụ nữ hàng xóm thấy mẹ nói vậy thì vội xua tay:
— Kìa mẹ, mẹ lại nói linh tinh gì vậy….? Thôi, con đưa mẹ về nhà, xấu hổ quá đi mất.
Nhìn Phú, người phụ nữ cúi đầu nói:
— Cho cô xin lỗi, mẹ cô hay nói những thứ khiến người ta thấy lo lắng. Ở nhà bà cũng toàn nói linh tinh thôi à. Xin lỗi cháu nhé, mong cháu không để ý.
Nhìn hai mẹ con bà hàng xóm đưa nhau ra về, Phú vội đóng cổng rồi khóa lại. Ngay khi đặt chân về Việt Nam, ở sân bay cũng đã xảy ra một vài chuyện, giờ về đến nhà, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, bà cụ hàng xóm đã nói ra những lời nói đầy bí ẩn. Người khác có thể cho rằng đó chỉ là những câu nói của một cụ già lẩm cẩm. Nhưng với Phú, khi bà cụ nói ra những câu nói đó, dường như chúng có một mối liên kết với giấc mơ, không, nói đúng hơn là những ám ảnh từng xuất hiện trong đầu của Phú 5 năm trước. Phú từng gọi những giấc mơ đó là “ bóng ma “, và sau 5 năm, chúng một lần nữa xuất hiện với lời cảnh báo của cụ bà sống ngay sát bên nhà.
Đứng bên sân bên này, nhưng Phú vẫn có thể nghe rõ tiếng cười của bà cụ vang lên từ bên nhà bên kia:
— He he he…..Ta nói rồi mà….Nhà đó có ma đó….Nó không phải thằng Khang…..Ha ha ha….Khục….Khục….Khục
Kèm theo đó là lời của người phụ nữ con gái của bà cụ:
— Hôm nay mẹ sao vậy, vào trong nhà đi mẹ, đừng nói linh tinh nữa….Trời đất ơi, mẹ lại ho ra máu rồi.
Nhìn xuống dưới nền sân nơi hai bãi nhổ của bà cụ khi nãy, thứ nước trầu sẫm màu vẫn đang loang lổ chưa kịp khô…….Khi nãy Phú cứ nghĩ đó là nước bã trầu, nhưng có vẻ như trong đó còn lẫn cả máu của bà cụ.
“ He he he….Khục khục….khục…..”
Tiếng cười cũng như tiếng ho dần im ắng khi mà người phụ nữ hàng xóm đưa mẹ mình vào trong nhà rồi đóng chặt cửa lại.
Sau những phút bần thần, Phú lúc này khẽ thở dài rồi tự nhủ:
— Thôi kệ đi, trước mắt mình phải dọn dẹp lại ngôi nhà đã. Hừm, phải liên hệ với điện nước để mở lại đồng hồ ngay mới được. À mà quên, chưa gọi cho bố mẹ, tạm thời liên lạc qua messenger vậy…..Làm kiểu ảnh thông báo nào…
“ Tách “
Phú đưa máy ảnh lên tự sướng với ngôi nhà của mình sau đó đăng facebook kèm caption: Xin chào Việt Nam.
( Việt Nam…cũng….chào….anh….he…he…he)