Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 25: Cuộc điện thoại ma quỷ




— Này chú em...? Đứng đực ra đấy à..? Chú mày làm bẩn hết sàn nhà của người ta rồi kìa...!!

Giọng Cương đầy bực tức nói với Phú. Quay ngoắt lại nhìn Cương, Phú chỉ tay về phía cửa ra vào của cửa hàng tiện lợi rồi run giọng hỏi:

— Anh....vừa...vừa nãy...Anh có thấy...thấy gì không...?

Cương đáp:

— Có, tất nhiên là thấy....Chú mày làm rơi lon nước ngọt khiến sàn nhà bẩn hết rồi kia kìa.

Phú lắc đầu, ánh mắt vẫn đang thất thần:

— Không....Không phải chuyện đó, vừa rồi....anh có nhìn thấy đứa bé...đứa bé mà người phụ nữ kia địu ngóc đầu lên nhìn chúng ta cười không..?

Cương không chịu nổi thái độ điên điên khùng khùng của Phú được nữa, Cương gắt:

— Mày bị điên thật rồi...? Làm gì có đứa bé nào ngóc đầu lên nhìn rồi cười...? Thôi....thôi, ông thanh toán tiền nhanh rồi tôi tháp tùng ông về tận nhà. Mất thời gian với ông quá rồi....Còn gây chuyện nữa là không có nể nang gì đâu đấy nhé.

Biết có nói gì bây giờ cũng chẳng ai tin, mấy người nhân viên tại cửa hàng tiện lợi cũng đang nhìn Phú bằng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn dè chừng. Bởi từ nãy đến giờ Phú nói toàn những điều khó hiểu. Thanh toán tiền xong xuôi, không quên xin lỗi nhân viên cửa hàng về sự cố ban nãy, Phú trở về nhà, tất nhiên đi theo kèm cặp vẫn là Cương. Chỉ có điều, trên đường về nhà, cả Phú lẫn Cương không ai nói với nhau một điều gì cả.

Thậm chí cho tới khi Phú mở cổng bước vào trong nhà, Cương vẫn nói:

— Chú mày mới về đây sống, làm gì thì làm nhưng đừng để ảnh hưởng đến tập thể. Chỉ mới có 1 hôm mà tôi thấy cậu có vấn đề rồi đấy.

Dứt lời. Cương bỏ đi, Phú cũng không trách Cương vì thái độ hằn học với mình. Ngược lại, Phú thấy khu phố này thực sự trị an rất tốt, ngay đến cả những người làm công việc bảo vệ cũng có trách nhiệm rất lớn. Họ gay gắt với Phú suy cho cùng cũng là vì lợi ích chung.

Khoá cổng, mở cửa đi vào trong nhà. Ngôi nhà hôm nay đã sáng bừng ánh điện, không còn tối tăm, mù mịt như ngày hôm qua nữa. Mọi thứ cũng đã sạch sẽ, ngăn nắp hơn bởi gần như cả buổi chiều, cô Tầm cùng tay Việt dọn dẹp không ngừng nghỉ. Chỉ có điều, đêm nay Phú vẫn phải ngủ dưới phòng khách, vì phòng ngủ của Phú cũng như mấy phòng còn lại vẫn rất là bừa bộn. Phú tính ngày mai sẽ dọn dẹp xong, sau đó Phú sẽ xem xét mua bán lại những vật dụng mới.

Lúc này đã là 9h tối, Phú cầm tấm thẻ ghi số điện thoại của Yến, nửa muốn gọi, nửa lại không....Dù sao giờ cũng không còn sớm. Chần chừ một lúc, Phú nói:

— Chậc, thôi thì người ta đã tìm tận đến đây....Cứ gọi xem họ muốn gì....Giải quyết những rắc rối ngoài lề trước khi bắt đầu một cuộc sống mới vậy.

Phú lấy điện thoại rồi bấm số gọi.....

Có chuông.....

" Tút.....Tút.....Tút "

" Tút....Tút....Tút "

Sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia có người bắt máy. Giọng nói đanh đá vang lên, và Phú nhận ra ngay đây là giọng của người tự xưng là chị gái của Yến, giọng của Kim:

— Alo, ai đấy...?

Phú ngập ngừng chưa kịp trả lời thì bên kia Kim đã gắt:

— Này, ai đấy...? Gọi đến mà im như chim hóc hạt thế à...? Alo....Ai đấy...!?

Nhưng ngay sau câu nói đó thì não bộ của Kim lập tức nảy số, Kim nghĩ trong đầu:

" Số điện thoại này mình mới mua cho con bé chiều hôm nay, người biết tính ra chỉ có mình và dì Thoa....Chẳng lẽ người gọi là......"

Kim hỏi:

— Là...mày phải...không...? Thằng....khốn...

" Vụt "

Cái điện thoại trên tay Kim bị giật phăng, Yến nhìn vào màn hình điện thoại rồi nói:

— Là điện thoại của em....Sao chị lại nghe...?

Vội đưa máy lên tai, Yến tiếp:

— Alo, ai ở đầu dây bên kia vậy ạ...? Đây là số của Yến.....Có phải...có phải....

Phú lúc này mới trả lời:

— Là tôi, Phú đây....Xin lỗi vì đã gọi điện cho em vào giờ này......Nhưng tôi nghe bảo, em đến nhà tìm tôi có chuyện gì đó....?

Yến vui mừng ra mặt, Yến nói vội vàng:

— Anh Phú, anh nghe em nói đây......Anh đang gặp một vấn đề lớn, có thể nguy hiểm đến.....

" Gâu....Gâu.....Gâu "

" Gâu....Gâu....Gâu "

Bất ngờ trong nhà Phú vang lên tiếng chó sủa inh ỏi.

" Gấu...Gâu....Gâu "

Phú giật mình ngẩng đầu nhìn lên trên tầng 2, tiếng chó sủa phát ra từ đó. Chưa kịp nghe hết câu nói của Yến, Phú vội đáp:

— Tiếng chó sủa ồn quá....Lát nữa anh sẽ gọi cho em sau.....Đợi anh một chút....

Phú không tắt máy mà chạy vội lên trên tầng 2, bởi Phú cho rằng con chó đang sủa chính là con Bạch Tuyết của tay Việt, con chó được rằng đã chạy mất vào chiều ngày hôm nay.

Vừa chạy lên lên tầng 2, Phú vừa nói:

— Hoá ra con chó vẫn ở trong nhà mình....Cún ngoan, tao sẽ đem trả mày về với chủ.

Lên đến hành lang tầng 2, Phú không nghe thấy tiếng chó sủa nữa, mặc dù trước đó nó sủa rất gắt. Khẽ nhón bước chân nhẹ nhàng, bật đèn hành lang, Phú khẽ gọi:

— Bạch Tuyết....Bạch Tuyết.....Mày ở đâu.....Ra đây nào....!!!

Mấy căn phòng trên tầng 2 hôm nay đều không khoá, bởi trước đó Phú đã mở sẵn để cô Tầm cũng như tay Việt dễ bề dọn dẹp. Lúc này, mấy cánh cửa phòng vẫn đang mở.

Có ánh đèn, mọi thứ trong nhà không đến nỗi đáng sợ như những gì Phú từng mơ thấy trước đó. Sợ con chó sẽ gây náo loạn nơi phòng thờ, căn phòng chỉ vừa mới được lau dọn sạch sẽ vào chiều nay.

" Két....Kẹt....Kẹt "

Dùng tay mở cửa phòng thờ, tiếng bản lề lâu ngày bị kẹt khẽ vang lên những âm thanh khiến Phú hơi gai người.

" Tách "

Bật đèn sáng trưng toàn bộ căn phòng, ánh sáng từ những cái bóng điện giúp Phú xua tan chút lo lắng đang hiện hữu. Trong phòng vẫn còn hương thêm nhè nhẹ của nước gừng. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp, ngó qua một lượt, Phú không thấy con chó ở đây.

Bước ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa lại....Lúc này Phú mới nhận ra nãy giờ điện thoại vẫn chưa tắt.

Đưa điện thoại lên Phú nói:

— Alo, em vẫn còn ở đó chứ..?

Bên này Yến đáp:

— Em vẫn đang đợi anh đây....Anh Phú, anh đang bị ma ám.....

" Rè....Rè....Rè "

Phú nhìn vào màn hình điện thoại, thời gian vẫn chạy, nhưng chưa nghe được hết câu thì âm thanh rè rè, ì xèo chẳng nghe rõ gì cả.

Phú nói vào điện thoại:

— Alo, alo.....Em vừa nói gì vậy..? Alo..Alo...

Đầu dây bên kia, Yến cũng không nghe thấy giọng của Phú nữa, Yến cố gắng nói:

— Alo, anh Phú....Anh có nghe thấy không..? Alo....Sao tự nhiên lại mất tín hiệu thế này...?

" He...He....He....Chết.....Đi....He....He...He "

" Cục "

Bất giác, Yến đánh rơi điện thoại xuống sàn nhà......Toàn thân nổi gai ốc, khuôn mặt biến sắc, đôi mắt ánh lên nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống từ trên vầng trán.

Yến ú ớ nói:

— Là.......là nó.......

Kim nhặt điện thoại lên, bên kia đã tắt máy. Nhìn cô em gái đứng như trời trồng không cử động, lay người Yến, Kim gọi to:

— Yến......Yến.....Em làm sao vậy....? Trả lời chị đi...!!!

Yến khẽ nhìn Kim bằng đôi mắt chứa sự hoảng loạn, Yến nói:

— Chị.....Kim.....em....nghe....thấy....giọng....của nó....Đáng....sợ......lắm....Không.....không được....rồi.

" Reng......Reng.....Reng "

" Reng.....Reng....Reng "

Chiếc điện thoại mà Kim đang cầm trên tay bất chợt đổ chuông........Ai đó đang gọi đến.....!!!?