Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 116: Quỷ ăn tim




" Roạt...."

Thả xuống giếng rồi kéo lên một gầu nước sóng sánh, người phụ nữ đặt gầu nước xuống nền gạch đỏ rồi nói với nó:

- - Rửa tay chân trước nhé, đưa tay đây bác rửa cho nào.

Kéo tay nó ngồi xuống, nhúng hai bàn tay nó vào trong gầu nước, người phụ nữ cứ thế kỳ cọ. Chậu nước lúc này chuyển dần sang màu đỏ, nhưng do trời tối, trong nhà cũng chưa có bật đèn thành thử ra nhìn vào gầu nước cũng chẳng phân biệt được màu sắc, chỉ thấy nước chuyển màu đục đục. Vừa rửa, người phụ nữ vừa thở dài hỏi:

- - Nghịch cái gì mà bẩn thế này? Mà nhà cháu có gần đây không...? Nhưng chắc không phải con cháu nhà nào ở quanh đây, bởi nếu ở đây thì bác nhận ra ngay.

Nó chỉ tay về phía cuối con hẻm, miệng mấp máy:

" Cháu...đi..từ...dưới...kia...tới...đây "

Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi tự hỏi:

- - Dưới kia là nhà Tuân, sâu chút nữa là nhà Hiền Hĩm.....Nhưng cả 2 nhà này làm gì có con nhỏ tầm tuổi này nhỉ...? À đúng rồi, sâu nữa, đi xuống cuối cùng gần với khu cánh đồng còn có 1 nhà, nhà này người ở thuê là cái ông gì làm bảo vệ ở chợ Cát. Cũng không rõ ông này có con cái hay cháu gì không..? Cháu là người nhà ông ấy hả...?

Nó không nói không rằng chỉ gật đầu một cái. Người phụ nữ tiếp:

- - Ra vậy, chắc về đây chơi hả? Bảo sao bác nhìn mày không nhận ra con cái nhà ai. Mà cháu đi từ dưới đó lên đây, đường thì tối, không có dép guốc gì, nghịch bẩn lấm lem, chẳng hiểu cái ông kia đi đâu mà để đứa trẻ con lang thang thế này. Thôi được rồi, rửa chân tay sạch xong vào nhà bác ngồi, bác lấy cơm cho ăn tạm xong bác dắt về nhà nhé.

" Hắt xì "

Đang nói bỗng cô ta hắt hơi một cái rõ mạnh, sau cái hắt hơi đó, mũi cô ta lúc này mới ngửi thấy một mùi gì đó có mùi tanh phảng phất. Đưa tay lên mũi dụi dụi, xong cô ta hếch hếch mũi lên ngửi đi ngửi lại thêm mấy lần nữa.

- - Quái nhỉ, sao có cái mùi gì tanh tanh.....Mùi này không phải mùi tanh của cá, mà cả ngày hôm nay mình có làm cá làm mắm gì ở đây đâu. Sao tanh thế nhỉ...?

Nhìn xuống con bé vẫn đang ngồi vục tay vào trong gầu nước, người phụ nữ khẽ cúi xuống ngửi ngửi vào tóc của nó. Vừa hít một hơi, cô ta rùng mình giật đứng thẳng người. Từ cơ thể, nhất là phần tóc của con bé đang tỏa ra một mùi tanh nồng nặc, mùi tanh gây gây rất khó tả, chỉ ngửi qua thôi mà người phụ nữ này cảm thấy gai hết sống lưng, buồn nôn kinh khủng.

Cô ta nói:

- - Cháu...cháu làm gì mà người bốc mùi ghê vậy...? Mùi tanh này cứ như là mùi máu ấy....Trời tối quá, mày ngồi yên đây để tao đi bật cái bóng đèn lên nhìn cho rõ. Bẩn quá, sớm mũi bị nghẹt nên không ngửi thấy.....Ở yên đây nhé.

Dứt lời, cô ta bước vào nhà, bật đèn trong nhà, bật thêm cả cái bóng đèn thòng lòng dây điện treo trên cành cây bưởi bên cạnh giếng. Xong xuôi, vừa đi ra giếng, cô ta vừa lẩm bẩm nói:

- - Bố con nó bảo sang bên nội mà sao giờ này vẫn chưa thấy về, nhà cửa tầm này rồi mà cứ tối om, tối mù. Mình cũng cứ bị mắc cái tội thương người, không hiểu con bé này nó nghịch cái gì mà mùi tanh sợ thế nhỉ...?

Ra tới giếng, người phụ nữ ngơ ngác quay ngang quay ngửa nhìn xung quanh khu vực giếng. Chẳng có đứa bé nào ở đó cả, cái gầu nước thì vẫn ở đó, nước trong gầu vẫn khẽ lay động.

Hốt hoảng, trong đầu người phụ nữ nọ chợt nghĩ đến tình huống xấu nhất:

" Chết rồi, có khi nào con bé nó rơi xuống giếng không ta...? "

Nghĩ vậy, cô ta lao nhanh về phía miệng giếng, bóng đèn treo trên cành bưởi soi sáng cả một khoảng sân. Giếng cũng không quá sâu, nước cũng chỉ vừa vừa nên đứng từ trên, có ánh sáng đèn là nhìn được khá rõ ràng, người phụ nữ đưa tay lên ngực khẽ thở phào, miệng nói:

- - May quá, không có dưới giếng.....Phù....

Nhìn xuống gầu nước dưới chân, lúc này người phụ nữ mới nhận ra, nước trong gàu không phải màu của bùn đất, nước có màu đỏ nhạt.

- - Phẩm màu à...? Mà quái lạ con bé đi đâu rồi nhỉ, hay nó về nhà rồi...?

Ngồi hẳn xuống để nhìn cho thật kỹ màu nước trong gầu, đưa hẳn mũi xuống ngửi, quả thực trong nước cũng xuất hiện một mùi tanh nhẹ, tuy không tanh nồng nặc như mùi từ tóc con bé khi nãy, nhưng rõ ràng nước có mùi tanh.

Thoáng giật mình, người phụ nữ tự hỏi:

- - Chẳng lẽ là máu thật sao....? Sao tay chân nó lại dính nhiều máu đến như vậy....?

" Là...máu...đấy...ạ "

Một giọng nói trẻ con khẽ vang lên ngay phía sau lưng người phụ nữ khiến cho cô ta sợ đến hét toáng lên:

- - ỐI....GIỜI....ƠI.....

Tay quờ quạng khiến gàu nước đổ hết ra nền giếng, người phụ nữ đứng bật dậy, phía sau lưng cô ta, đứa bé gái khi nãy đã đứng thù lù ở đó từ bao giờ.

Lấy một tay áp chặt vào ngực, thở như sắp hết hơi sau pha giật mình, cô ta nói:

- - Là cháu à....? Sao cháu cứ xuất hiện cứ như là ma.....ma....ấy....

Nói đến từ " ma " giọng người phụ nữ bỗng trùng hẳn xuống, dưới ánh đèn phả xuống trên cành cây bưởi, lúc này, cô ta đã có thể nhìn thấy rõ mồn một hình dạng, đầu tóc, tay chân, một phần mặt mũi của đứa bé gái cô vừa dẫn vào nhà cách đây ít phút. Đôi bàn tay mặc dù đã được rửa qua nước giếng nhưng vẫn còn loang lổ những vết màu đỏ bám từ phần khuỷu tay đổ lên, đôi bàn chân nó cũng vậy, nhơ nhớp những vết màu đỏ dính cùng bùn đất bởi nó đi chân trần, khuôn mặt bị che đi một nửa do mái tóc rũ xuống để lộ ra cái miệng đỏ lòm toàn máu là máu, giờ thì người phụ nữ đã hiểu vì sao tóc nó lại bết chặt lại với nhau và tanh nồng nặc như vậy, bởi vì, đầu tóc của nó cũng bê bết máu.

Quá kinh sợ, không biết mình đang đối diện với thứ quỷ quái gì, người phụ nữ lùi bước chân về phía sau, lùi tới khi gót chân chạm vào thành giếng cô ta mới hoảng hồn suýt mất đà mà ngã lộn cổ xuống giếng, nhưng may chưa ngã.

Ú ớ, miệng lắp bắp nói mãi mới thành câu, người phụ nữ hỏi:

- - Cháu....cháu....làm..sao...vậy....? Sao...sao trên...người...cháu...lại dính...nhiều...máu thế...?

Nó đứng im một chỗ, khẽ vén phần tóc che kín nửa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt đỏ au, nó nhoẻn miệng cười một cách không thể kinh dị hơn:

" He...he...he....Là...máu...của..bố...cháu...đó....he...he...he..."

" Cháu...đói....Cho...cháu...ăn....đi...."

" Hi...hi...hi.....He...he...he..."

Nhìn hình dạng của đứa bé gái lúc này, người phụ nữ biết mình đã gặp phải quỷ. Muốn chạy, nhưng từ lúc nhìn vào đôi mắt đỏ của nó, toàn thân cô ta như bị đông cứng, tâm trí muốn cử động, nhưng đôi chân không thể làm theo.

Cô ta tái mét mặt mũi, miệng ú ớ cầu xin:

- - Tha...tha...cho tôi......Tha cho tôi....với......Đừng...đừng gϊếŧ tôi....

Vừa đúng lúc đó, có tiếng chó sủa từ đâu vang lên:

" Gâu....Gâu....Gâu...."

" Gâu...Gâu....Gâu "

Có vẻ như tiếng chó sủa khiến cho con quỷ bị ảnh hưởng chút gì đó, nó đưa hai tay lên bịt tai rồi gầm gừ, quay đầu nhìn về phía sau lưng, hướng mắt vào khoảng không nơi tiếng chó sủa phát ra.

Cũng nhờ vậy, người phụ nữ đã có thể cử động trở lại, ngay lập tức cô ta toan bỏ chạy, nhưng thật không may, nền giếng khá trơn do ngày nào cũng rửa ráy, cộng với việc tâm lý bất ổn, đang chịu đựng một nỗi sợ kinh hoàng, chỉ vừa chạy được 2 bước, người phụ nữ đã trượt chân ngã đập đầu vào thành giếng rồi hôn mê bất tỉnh.

Tiếng chó cũng đã ngừng sủa....Bóng đèn treo trên cành bưởi cũng nhấp nháy rồi bất chợt nổ tung, đèn trong nhà cũng vụt tắt......Bên ngoài giếng chỉ còn tiếng cười đang khẽ vang lên:

" He...he...he....He...he....he..."

" Tim....người.....tim...người.....Ta...muốn...ăn....tim....người...."

" Phụp "