Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 104: Tỉnh lại




Thấy ông Khanh tắt máy, Quân hỏi:

- - Có chuyện gì vậy sếp...?

Ông Khanh đáp:

- - Tưởng vừa gọi điện, hiện tại cậu ấy đang theo dõi quanh khu vực nhà của Phú. Tôi có hỏi cậu ấy về ông lão tên Hai kia, nhưng tin báo về không thấy ông ta đâu cả. Có thể ông ấy đã đi ra ngoài cùng với người đàn ông tên Nghị.

Quân tiếp:

- - Nhưng em vẫn chưa hiểu lắm, sao sếp lại cử người theo dõi nhà của cậu thanh niên kia, đồng thời để ý đến cả ông cụ tóc bạc ấy...? Sếp đang dự tính điều gì sao...?

Ông Khanh khẽ gật đầu:

- - Đúng vậy, tất cả những người đến thăm Phú trong bệnh viện đều khiến tôi có cảm giác họ đang giấu diếm một điều gì đó. Ngay khi bệnh viện chưa xảy ra những vụ án mạng tôi đã có nghi ngờ về điều này rồi. Cho tới khi vụ việc xảy ra thì tôi chắc chắn, những người này không bình thường, trong đó có 2 người tôi đặc biệt quan tâm.

Quân hỏi:

- - Là ai vậy ạ...?

Ông Khanh đáp:

- - Chính là ông lão tên Hai và người phụ nữ tên Lài......Cậu biết không, đêm qua khi tôi tới bệnh viện, trước khi nhìn thấy cái bóng đen lao ra khỏi cửa sổ từ tầng 5, tôi đã nhìn thấy ông lão đó có những hành động kỳ quái, mặc dù nó nó chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng rõ ràng tôi lờ mờ thấy được những sợi tơ ánh lên màu vàng trong căn phòng tối om ấy, những sợi tơ phát ra ánh sáng này bắt nguồn từ ông lão kia. Khi có ánh sáng, tôi thấy ở dưới sàn nhà là những thứ đồ vật lạ mắt vương vãi khắp nơi, có thứ như một tấm gương nhưng trên đó khắc những hình thù kỳ lạ, rồi một viên ngọc hình tròn có màu đỏ như máu, trên hành lang, người của chúng ta còn thu thập được 1 cây trâm vàng mà theo ông lão đó nói là đồ của người phụ nữ tên Lài. Những thứ này được ông ta thu lại rất nhanh, như cố tình không để người khác biết. Cánh cửa của căn phòng bị đập đến méo mó, móp thủng một lỗ lớn, bên trong là những đồ đạc được chèn vào. Cậu nói xem, sao lại như vậy....?

Quân trả lời:

- - Nhìn vào hiện trường thì có thể hiểu, những người trong căn phòng đó đang cố tìm mọi cách để ngăn cản không cho tên sát nhân có thể vào được bên trong phòng.

Ông Khanh gật đầu:

- - Đúng là như vậy, dường như bọn họ biết trước được sự nguy hiểm của nó. Thêm vào đó, căn cứ vào những vết đập phá, ai cũng sẽ nghĩ hung thủ là một gã đàn ông có sức khỏe. Việc gϊếŧ chết được 2 bảo vệ và một nữ công an càng khẳng định điều này, trong phòng bệnh của Phú khi ấy chỉ có 3 người phụ nữ, hành lang có vết máu nhỏ giọt cho tới trong phòng, máu này có thể là máu của cô gái tên Kim, cùng với đó cây trâm vàng cũng được tìm thấy ở bên ngoài hành lang. Từ đó có thể suy đoán, nhóm người trong phòng đã đụng độ hung thủ bên ngoài hành lang trước đó, khi bị thương mới rút về phòng rồi cố thủ. Ngoại trừ cô gái tên Kim kia có phần cứng cỏi, có phong thái của người học võ thì hai người còn lại nếu so với hung thủ gϊếŧ người khả năng sống sót gần như bằng không. Vậy mà người phụ nữ tên Lài ấy không bị bất cứ một tổn hại nào, theo như các bác sĩ nói cô ta ngất đi vì mất sức. Chi tiết này cũng cần được lưu ý. Nhìn những món " bảo vật " kỳ lạ tại hiện trường, tôi cho rằng người phụ nữ tên Lài và ông lão kia cũng không phải người bình thường.

Quân tròn mắt:

- - Ý...ý sếp họ cũng...cũng là ma quỷ....?

Ông Khanh thở hắt ra:

- - Không phải thế, cậu chưa từng nghe thấy thầy bùa, pháp sư bắt ma, diệt quỷ bao giờ à..? Ý tôi là họ giống như những thầy bùa......Thực ra tôi cũng đã ngỏ ý muốn giúp đỡ ông lão đó khi ông ta nói chuyện với tôi. Nhưng không hiểu sao ông ta lại từ chối, ông ta nói những người như chúng ta không nên dính vào chuyện này. Bởi vậy tôi mới giao cho Tưởng nhiệm vụ theo dõi ngôi nhà. Còn ông lão rời khỏi bệnh viện với tay Nghị, tôi cho rằng họ sẽ quay trở về nhà rồi làm một điều gì đó. Bởi như tôi đã nói, ngôi nhà của Phú có vấn đề. Mọi chuyện rắc rối đều bắt nguồn từ ngôi nhà đó, giả dụ đó là " ngôi nhà ma ám " thì chẳng phải thầy bùa sẽ tới đó để bắt ma hay sao....? Cuộc đời tôi đây là lần đầu tiên tôi tin vào những chuyện kỳ bí. Ngoài ra, việc Tưởng theo dõi ngôi nhà còn mang một mục đích khác.

Quân lại hỏi:

- - Mục đích gì vậy thưa sếp?

Ông Khanh trả lời:

- - Tôi có dự cảm, con bé Tươi ấy sẽ quay trở về ngôi nhà đó.

Quân càng nghe lại càng thấy những lập luận phân tích của ông Khanh hợp lý, mặc dù chuyên án này mang tính mơ hồ, tâm linh, ma mị.....Nhưng với kinh nghiệm của một thượng tá công an bao năm qua đã điều tra không biết bao nhiêu vụ án lớn nhỏ, bằng mắt quan sát cùng những phân tích của mình, càng lúc chuyên án SQ1 lại càng mang tính logic một cách kỳ lạ.

Quân nói:

- - Giờ chúng ta quay về bệnh viện phải không ạ...?

Đúng là lúc rời khỏi trường, ông Khanh có nói với Quân như vậy, nhưng giờ ông suy nghĩ rồi đổi ý, ông Khanh đáp:

- - Ở bệnh viện nếu có tin gì người của chúng ta sẽ báo, hiện tôi đang đợi tin tức của Trung và Quyết tại bệnh viện thần kinh TW.......Cậu biết nhà của Dũng và Trinh phải không...?

Quân khẽ gật đầu:

- - Vâng ạ, em biết......

Ông Khanh nói:

- - Đưa tôi tới nhà của 2 người đó.......Tôi muốn nói lời xin lỗi với gia đình của họ.....!!!!

Chiếc xe chuyển hướng rồi rẽ vào con đường khác, ngồi trong xe, cả ông Khanh lẫn Quân đều cảm thấy tim mình nhói đau khi nghĩ tới sự hi sinh của 2 người đồng đội. Đối với họ đây là một mất mát quá lớn, nhất là ông Khanh, ông đang suy nghĩ trong đầu, rồi khi sự thật được phơi bày, hung thủ gϊếŧ người chính là đứa bé gái ấy, liệu ông phải xử lý thế nào đây....? Trả thù cho cấp dưới của mình hay rốt cuộc ông chỉ đang đuổi theo một bóng ma....?

[.......]

12h trưa, tại bệnh viện đa khoa quốc tế VR.....Tại phòng Phú đang nằm điều trị, lúc này chỉ còn Yến là người ở bên cạnh chăm sóc cho Phú. Sự việc đêm qua cho tới tận bây giờ vẫn khiến cho Yến sởn gai ốc, lạnh sống lưng. Quá nguy hiểm, nếu như ông Hai không đến kịp, tất cả đã chết rồi. Yến tự dằn vặt bản thân, bởi vì Yến mà giờ này cả cô Lài cũng như chị Kim đều đang gặp nạn, nhất là Kim, suýt chút nữa Yến đã gián tiếp gϊếŧ chết người chị của mình. Giờ Yến mới hiểu tại vì sao cô Lài một mực ngăn cản không cho Yến được gặp Phú.

Nhìn Phú, Yến bỗng dưng bật khóc, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng. Định mệnh đã đưa hai người gặp nhau, chỉ qua một cuộc nói chuyện, một cái nắm tay vô tình trên máy bay mà Yến như trúng tiếng sét ái tình, bản thân Yến cũng không hiểu tại sao mình lại yêu Phú tới như vậy. Một tình yêu đến ngay cả người trong cuộc cũng không tài nào lý giải nổi. Cô gái đáng thương cũng vô cùng tội nghiệp hoang mang không biết sau đây mọi chuyện sẽ thế nào khi mà từng người, từng người cứ lần lượt gặp nguy hiểm.

Nắm lấy tay Phú, Yến vẫn không ngừng khóc, Yến áp bàn tay của Phú lên má rồi khẽ nói trong nghẹn ngào:

- - Có phải em đã sai phải không anh....? Lẽ ra chúng ta không nên gặp nhau, không nên bắt chuyện trên chuyến bay đó.....Thì bây giờ mọi sự sẽ không như thế này....Hic....hic......Nhưng khi nhìn thấy anh, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của anh....Mọi thứ u ám, đáng sợ trong em khoảnh khắc ấy đều tan biến, kể cả khi anh muốn làm hại em thì em vẫn không thể trách anh được, bởi em biết con người anh không phải như vậy......Em đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân.....Anh Phú, em phải làm sao đây....? Ông Hai nói, anh là khởi nguồn cho tất cả những chuyện này, nếu đúng như vậy, anh hãy tỉnh lại đi, vì chỉ có anh mới cho em biết, em cần phải làm gì.....Hic...hic....

" Miao.....Miao....Miao...."

Phòng mà Phú đang nằm có ban công nhìn ra bên ngoài, lúc này bên ngoài ban công bất chợt vang lên tiếng mèo kêu. Tiếng mèo khiến cho Yến giật mình, ngơ ngác nhìn về phía ban công, nhưng Yến không thấy con mèo nào cả.

Nhưng bàn tay của Phú mà Yến đang nắm trong tay bỗng khẽ cử động......Yến giật mình khi tiếng mèo lại vang lên bên dưới chân của cô:

" Mieo....Miao....Miao "

Trên giường bệnh, Phú mở mắt, câu đầu tiên Phú nói chính là:

- - Tôi....nhớ....ra....rồi.......