Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 42




Hắn ra ngoài mua một chai nước ngọt để uống thì vô tính bắt gặp Ngân đang làm việc , lướt nhanh qua nhưng dường như 2 người họ cảm nhận được trong lồng ngực họ đang nghe rõ tiếng tim đập, bỗng nó ngã xuống, mọi người hốt hoảng:

- Ngân ơi, em có sao không? Sao mặt tái lét vầy nè,em tỉnh lại đi, đừng làm chị sợ.

Hắn dường như bây giờ không để ý rằng ở đây rất đông người qua lại, họ sẽ bàn tán mà vội chạy nhanh lại bế nó đi, trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu nhân viên ở đây và cả thảo nữa:

- Chết tiệt, ả hồ ly, tao hơi coi thường mày rồi đó, tối hôm đó mày chưa đủ tỉnh sao?

Hắn đưa Ngân đến bệnh viện gần nhất, hắn đang rất lo ,bế nó mới biết hóa ra Ngân nhẹ đến thế . Bác sĩ già từ trong phòng cấp cứu bước ra nói:

- Anh là chồng của cô bé phải không?

Tuấn đành đáp:

- Vâng ạ, vợ tôi có bị gì nghiêm trọng không?

- À ừ cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là vợ anh đang thời kì thai nghén ăn không được nên thiếu chất, coi chú ý bồi dưỡng sức khỏe là được.Bây giờ đang chuyền dịch anh muốn vào thăm thì vào đi.

- Bác sĩ nói sao, vợ tôi mang thai?

- ừ chả nhẽ anh không biết sao, 3 tuần rồi đó .

- dạ, cảm ơn bác sĩ

Hắn quá bất ngờ, cũng rất đỗi hạnh phúc, hắn chuẩn bị lên chuẩn bố rồi đó, không kiềm được niềm hạnh phúc đó hắn vội đi vào với ngân.Nhìn khuôn mặt hốc hác của nó, lòng hắn nhói đau, trong người ngân giờ đang mang một sinh mệnh nhỏ bé , nó là sự kết tinh của tình yêu 2 người, hắn tự hứa với mình, từ nay sẽ đem lại hạnh phúc cho mẹ con Ngân, vì hắn mà nó đã khổ nhiều rồi. Ngân mở mắt ra , tự hỏi rằng:” Mình đang ở đâu đây, có phải công ty không nhỉ”, nghiêng đầu qua bên phải thì chạm mặt hắn, cái quái gì đang diễn ra ở đây.

- Anh, anh làm gì ở đây.

- Đây là bệnh viên, em bị ngất nên tôi đưa em vô đây,em nghỉ chút đi, còn mệt đó, mà em muốn ăn gì không anh mua

- Thôi , tôi không cần, cảm ơn lòng tốt của anh

Hắn cũng không vội vã nói ra “ tin vui” với nó, hắn mỉm cười đầy hạnh phúc, còn nó lắc đầu:” chả biết anh ta có bị biến thái không nữa, mà tự nhiên nhìn mình rồi cười”.

- Này, tôi khỏe rồi, tôi muốn đi về.

- Không .

- Anh không về tôi về.

- Tôi nhớ không lầm, em không đem theo tiền, mà em muốn ra viện thì em tự hiểu.

- Anh cho tôi mượn nhé, mai tôi trả, hứa đó không vịt đâu mà sợ.

- Không, em ở đây khi nào khỏe hoàn toàn rồi về.

Nó than :” đúng là ép người quá đáng mà”, nói rồi hắn bỏ đi đâu đó, Ngân cũng chả biết, nó ngủ thiếp đi. Hắn ra ngoài gọi điện cho thư kí của anh ta?

- À, tôi sẽ nghỉ 1 tuần, cô coi xử lí hết mấy công văn tôi để trên bàn, rồi gửi gmail lại cho tôi

- Sếp có việc gì bận à?

- ừ.

Nói xong hắn tắt máy, đi ra ngoài mua một ít cháo, với trái cây cho nó.

Còn ở công ty, mọi người đàn bàn tán xôn xao cái vụ khi nãy.

- Ê, hồi nãy mà có thấy gì không, sếp tổng bế con nhỏ nhân viên vệ sinh đó, trước sự chứng kiến của biết bao nhiều người, đúng là ghen tị quá đi thôi.

- Nghe đâu nói, con nhỏ đó bạn học cùng lớp với sếp hồi cấp 3.

- À thì ra là thế. Thế mà tao cứ tưởng tình nhân của sếp cơ đó.

- Mày khùng à, sếp mình đẹp trai như thế, đời nào thích con nhỏ quê mùa đó.

- ừ ha

Hắn mua xong về thì thấy nó đã ngủ từ khi nào, hắn kêu nó dậy:

- Này, dậy ăn chút cháo đi.

Nó đang ngủ mà ai đang kêu nó dậy, thật bực cả mình.

- Để yên cho tôi ngủ.