Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 37




- Sáng hôm sau, một niềm vui cứ nhen nhóm trong lòng hai người, Tuấn đến đón Ngân đi làm.

- Chào buổi sáng em yêu.

Nó thẹn đáp:

- Ai là em yêu của cậu.

- Đã chịu làm người yêu thì xưng “ anh” gọi “em” có vấn đề gì à, luật pháp đâu có cấm.

Đúng là cảm giác đang yêu thật tuyệt vời, hôm nay hắn còn mỉm cười với nhân viên và chào buổi sáng họ nữa, bình thường thì “ không” nhé, đúng là tình yêu có sức mạnh ghê gớm thay đổi thói quen của một con người.Mới gặp hồi sáng mà giờ đã “nhớ” rồi đó , đành phải viện cớ vậy:

- Phòng trực vệ sinh đấy à, kêu cái cô nhân viên vệ sinh sáng nay trực phòng tôi, lên dọn dẹp lại.

- Vâng ạ, thưa sếp.

Hắn nhìn điện thoại , mỉm cười:“Có lẽ tôi quá yêu em rồi”

- Hồi sáng ai dọn dẹp phòng sếp.

Ngân đáp:

- Dạ em ạ

Bà mama tức giận nói:

- Cô làm ăn kiểu gì , mà sếp kêu cô lên dọn lại đó, đi nhanh đi, thường ngày cô tỉ mỉ lắm mà.

- Vâng , em đi ngay, lần sau sẽ chú ý.

Nó vào phòng hắn, liếc nhìn hắn một cái:“ Đúng là đổ dở hơi”, hắn vẫn đang làm việc, cô đi hết sực nhẹ nhàng tránh làm phiền đến hắn, nhưng không với đôi mắt diều hâu của tuấn thì không gì là không thế, ngân cứ lau ,tuấn cứ văng rác là những bản thảo thảo viết nháp, Ngân tức giận:

- Này sếp , sếp có thể bỏ rác vào sọt được không ạ?

- Xin lỗi, việc cô nói tôi không thích, cô có thể nói câu nào vừa tai thì may ra tôi còn nghĩ lại.

Ngân nhăn mặt:“Được lắm, một chút về anh sẽ chết với tôi, dám chơi với mụ này hả” Nó trở nên dịu dàng, giọng nói như mật:

- Anh có thể bỏ rác giúp em vào sọt được không ạ

Ôi lời nói sao mà ngọt thế nhỉ, hắn thích như vậy,

- Không được, chưa rõ thành tâm, cho nói lại

Ngân mặt đen thui:“ Anh là cái tên chết bầm”, nó bắt bật chế độ nhõng nhẽo, đi lại bên hắn, tỏ khuôn mặt đáng yêu,lúc này hắn đang nghi:“ Ôi đáng yêu quá đi mất”

- Anh... yêu , anh có thể bỏ rác giúp bạn gái vào sọt được không ạ.

Ngọt mật, chết ruồi, và hắn đang là con ruồi bị mắc bẫy , mặt hắn trở nên ngờ nghệch , hắn đã thỏa mãn rồi.

- ừ

Coi như thành công, nó bắt đầu làm nốt phần việc còn lại, đang định ra về, thì ai đó níu kéo nó lại , ôm từ phía sau, biết ngay là hắn mà ,

- Đừng đi, ở lại với anh một lát nữa đi.

- Em còn phải đi làm việc,

- Anh sẽ viện kế giúp em nghỉ mà, ở lại đi.

- Không được.

Xong một hồi năn nỉ nó đã đồng ý, với điều kiện là hắn phải làm việc không được xao lãng, nó ngồi ghế đó, còn Tuấn đương nhiên là làm việc, nhưng chả hiểu tại sao mọi ngày đọc xong một tập tài liệu rất nhanh , hôm nay xem có 1 tờ cũng không xong, ( ai biểu hắn ta cứ liếc nhìn ngân, nên xao lãng không tập trung là phải rồi) ngồi một lúc nó đi vào giấc ngủ, hắn thấy thế cởi áo vest ra đắp cho nó, ngắm một lát, đặt một nụ hôn chuồn chuồn trên trán nó rồi mới đi làm việc.

Tan giờ làm, ai nấy đều đã đi về, nó ngủ vấn chưa dậy, nhưng đến giờ rồi, hắn cũng chả biết làm sao , thôi bế ngân ra xe vậy, vừa mở mắt, nó tự hỏi:,:“ủa mình ở đâu đây” . Nhìn sang bên cạnh là hắn,nó bắt đầu bật chế độ rung:

- Này, làm sao tôi ra được đây? Mà mấy giờ rồi.

Cái gì “ tôi” á, hồi nãy anh anh, em em ngọt xớt mà bây giờ thái độ này là sao?

- ừ thì anh đã nói với em rồi, anh xin cô phụ trách vệ sinh đó, mà em ngủ nên anh bế em ra xe, hết giờ làm rồi, thôi đi ăn chút gì nhé.

Ngân đáp:

- Tuấn, anh biết nấu cơm không ,hôm nay đừng đi tiệm nữa, trổ tài nấu ăn cho em coi đi

Hà, nó thay đổi 180 độ ý nhỉ ,nói thật món tủ của hắn là món cháo , hồi bữa cô ăn thôi chứ còn chuyện cơm nước hắn mù tịt, hắn nấu cơm chắc tầng dưới cháy, tầng giữa nhão, tầng trên sống nhăn răng ^_^.