Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 33




- Thế anh tuấn của mày có phát hiện ra không?

- Làm sao mà biết được, từ đầu đến cuối tao văng bẫy ra là để Tuấn với con nhà quê đó mắc mà, haha

- Bà đúng thật là cao tay.

- Tui đã cảnh báo con đó rồi , mà nó không nghe lời cứ suốt ngày đeo theo anh Tuấn của tao làm gì, hậu quả phải chịu là thế, mà đó là còn nhẹ ,

- Thế cái vụ hôm qua bà làm à?

- Ừ , mà tới giờ vẫn chưa nghe chuyện gì khinh thiên động địa xảy ra với con nhỏ quê đó, bực thật, chả nhẽ anh Tuấn tha cho nó , khi mất họp đồng bạc tỉ na.

- Cái này tui chịu à.

Ở ngoai cửa, nó và hắn nghe toàn bộ sự thật , thì ra là thế biết bao nhiêu chuyện không hay xảy ra ở trường cả vụ ở công ty là do thảo làm, vậy mà Tuấn chưa một lần nào nghi ngờ Thảo chỉ đổ tội cho Ngân, giờ hắn thấy tức giận vì những hành động nông nổi của Thảo, xen lẫn vào đó là cảm thấy cực kì có lỗi với ngân, tại sao dù chỉ một lần thôi hắn không nghe nó giải thích.

Vừa đúng lúc đó, điện thoại quý cô đó reo lên.

-Xin lỗi , ba tui gọi, tui ra ngoài nói chuyện xíu

Vừa mở cửa ra thì lại chạm khuôn mặt tức giận của hắn, và cô bé nhà quê, cô giật mình làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.

- Ch..ào , tổng giảm đốc ạ.

- Chào cô, tôi nhớ không lầm là công ty đâu có mướn người ngồi không ăn lương đâu?

- Tôi , tôi biết rồi ạ, lần sau sẽ chú ý.

Thảo đang cực kì lo lắng :” không biết hồi nãy tuấn có nghe mình nói chuyện không nhỉ, chắc là không , hy vọng là thế” , cô đi ra mỉm cười với tuấn:

- Anh tuấn ,sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này.

Hắn bật cười thành tiếng, thật sự cô bé này bề ngoài thì trông có vẻ hiền lành là thế, nhưng bên trong chả khác nào một con cáo già, mưu mô xảo huyệt, thật đáng cười , đáng trách cho hắn quá tin người, người ta thường bảo beLIEve là tin tưởng nhưng xen vào nó lại là từ lie “nói dối”, đừng bao giờ quá tin tưởng một người nào đó, tin một người để rồi kết cục nhận được là sự phản bội, trách người đó đã phản bội mình ư? sai rồi, nếu trách hãy trách bản thân mình quá đặt niềm tin vào người ta.

Thảo nhìn sang bên cạnh ,cô hoảng hốt “ tại sao con nhỏ nhà quê lại có ở đây” , ngân đứng bất động ở chỗ đó với khuôn mặt trắng bệch.

Hóa ra là thế, người mà nó xem như là bạn, lại trực tiếp ra tay hãm hại nó, người mà cho nó cảm giác mình tồn tại trong cái lớp học mà ai cũng ghét nó , thì ra cũng chỉ là sự quan tâm giả tạo .

p/s: Nếu cho các bạn chọn giữa tình bạn và tình yêu thì các bạn chọn cái nào.Đối với quan điểm của mình, mình sẽ chọn tình bạn, kiếm được một người bạn tốt mà có thể trò chuyện rất khó một khi ta đánh mất rồi làm sao tìm lại đây, còn tình yêu thì lại khác .Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng” Tình yêu thật sự đã hiếm, tình bạn thật sự còn hiếm hơn “. Tuy nhiên mình cũng chỉ là một cô bé 16 tuổi , còn quá non trẻ để hiểu hết sự đời, chưa một lần “ yêu” và “ được yêu” hơi buồn cười phải không? Nhiều người nghĩ rằng chắc là đã có vài mối tình vắt vai vì ở cái ngưỡng 16 rồi cơ mà , mà nếu chưa hiểu gì về tình yêu tại sao lại viết “ ngôn tình” cái đó thì chủ yếu là đọc truyện ngôn tình của người ta nhiều lần rồi tự nhiên khơi nguồn cảm xúc thôi, tình yêu một định nghĩa mà mình thật sự chưa thể hình dung ra được, tuy đã học qua sách vở về định nghĩa của “ tình yêu” trong sách GDCD lớp 10, nên truyện mình còn chưa được chuyên sâu về vấn đề này lắm nên mong các bạn thông cảm .^_*