Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 32




Nó cười đùa là thế , nhưng tận sâu thẳm một nơi nào đó trong ngân không hề yên ắng, nó cũng tự biết rằng , dù nó có cố gắng để giải thích cho mọi người hiểu , nhưng rồi sao sẽ có người tin nó chứ? Vì vậy ngân mỉm cười , vẫn lạc quan như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thật sự giờ đây nó không có một người nào đó để giải bày tâm sự, ngân bèn trò chuyện với những chú chim sẻ đang đậu trên những chiếc ghế đá

- Chim này, tao ước gì tao được như mày, được tự do bay lượng, không lo gì cả, hì tiếc là ước một điều mà không bao giờ thành hiện thực.

- À ở công ty tao ý có một tên tổng giam đáng ghét, cực kì đáng ghét , hắn đúng là con quỷ máu lạnh, nói tới hắn tự nhiên máu trong người tao muốn sôi rồi đây nè.

- Oa , sao mày bỏ tao lại một minh ở đây thế? , ê coi chim kia quay lại , quay lại , tao còn có nhiều chuyện muốn kể cho mày nghe mà.

Hắn cũng rất đau đầu về chuyện lỡ mất cái họp đồng quan trọng, nên lên sân thượng để ngồi bình tâm lại một tí, không ngờ tuấn lại chứng kiến được toàn bộ cảnh vừa này, tuấn bật cười , lên tiếng

- Cô được lắm, dám nói xấu sếp sau lưng à.

- ÔI má ơi, maaaaaaaaaa.

Mặt hắn đen thui.

- Này , cô thấy có con ma nào mà đẹp trai như tôi không?

- Xì bớt ảo tưởng đi , đồ ba già đáng ghét.

- Cô nói gì , nói to lên xem nào.

Nó giật minh:“ chết cha, cái miệng này sao không biết nói đúng nơi đúng chỗ cơ chứ“. Nó mỉm cười đáp lại

- Dạ không có gì .

Dường như hắn đã bớt giận phần nào, hồi nãy đứng gần tuấn mà tưởng như có một luồng khí lạnh bao trùm cả căn phòng, lạnh không khác nào ở Bắc Cực, cơ mà lúc này hắn còn cười, biết nói giỡn nữa chứ , một ý nghi lóe lên trên đầu nhỏ của nó:“ có khi nào hắn bị đa nhân cách không nhỉ, đáng sợ“.

Tuấn cảm thấy hơi hơi có lỗi vì đã chửi nó khá nặng, còn động chạm đến người ba đáng kính của nó, nhất thời không kiềm chế được cảm xúc , nên mới nói thế.

- À ừ, chuyện hồi nãy tôi có hơi hơi nặng lời, tôi sẽ điều tra lại, mà nếu là cô thì tôi cũng sẽ xử phạt như người khác

- Trước giờ anh vẫn nặng lời như vậy mà có xin lỗi đâu, anh nhớ hồi lớp 10 chứ , mà thôi dù sao tôi cũng quen rồi, còn chuyện đó nếu tôi không lấy thì những lời nói hồi nãy anh cứ một mực buộc tội tôi có thể rút lại sao?

Hắn đứng ngây người không biết trả lời sao. Cũng đúng, Tuấn chưa tìm hiểu kĩ càng mà đã buộc tội nó là sai.

- Thôi chào sếp , tôi xuống trước.

Nó tự hiểu rằng:“ Đã đến lúc , mình cần rời khỏi nơi đây, thật sự mình không thích hợp, rời xa hắn càng xa , càng tốt”

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ nó đến sớm, quét dọn, chờ bà mama tổng quản đến để đưa đơn xin nghỉ việc là xong, ngày mai nó sẽ bắt đầu đi kiếm việc làm mới , khi đưa đơn xin nghỉ việc bà tổng quản, ậm ừ , bà cũng hiểu những phiền phức, kể từ ngày nó được cho vào làm, nên thôi cho nó nghỉ đề trở về bình yên vốn có. Nó tình cờ gặp hắn trước phòng làm việc của Thảo, và cũng như một sự sắp đặt họ lại nghe được một cuộc hội thoại giữa Thảo và cái quý cô hồi bữa.

- Sao rồi, hổm giờ bà cho nó biến ra khỏi công ty chưa , thảo?

-- Con đó đúng thật không dễ đối phó, nhưng không sao hồi cấp 3 tao cho nó bị mọi người hiểu lầm thế nào thì bây giờ cũng như thế.