Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 18




-haha thì ra trong mắt cô tôi chỉ là 1 đứa nhà giàu bắt nạt những đứa như cô thôi nhỉ.

- ừ, thôi tôi đi đây, tạm biệt.

Nói rồi, nó bỏ đi, mìm cười:“- tạm biệt nhé, mối tình đầu của tôi”, buồn , một nỗi buồn mấy ai hiểu, giờ đây những kỉ niệm với hắn cũng chỉ tồn tại trong trí nhớ mà thôi, rời khỏi nơi này đến một nơi khác hy vọng những hình ảnh của hắn sẽ phai nhạt đi theo thời gian rồi lẳng lặng biến mất, còn hắn tự cười chính bản thân mình, cả hàng dài những cô gái duyên dáng yêu kiều, gia thế tốt không thích lại thích một người mà đi ngược lại với những tiêu chí mà tự mình đặt ra, sự rung cảm đầu đời của những cái lứa tuổi mới lớn nó đến bất ngờ, để rồi ra đi trong tĩnh lặng, giờ đây không biết trên chặng đường sắp tới nó sẽ khó khăn đến chừng nào.

Nắng càng lúc càng rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ, tiêng chim hót chan hòa , từng đàn bướm tung tăng tìm những đồng hoa rực rỡ, khung cảnh đẹp là thế những lòng của 2 người nào đó đang có những cơn sóng dâng lên cao trào. Ngày hôm sau nó đến tiệm ăn nó thường làm để xin bà chủ nghỉ việc.

- cô ơi , tiền tháng này cháu lấy 1 nửa thôi còn 1 nửa trả lại cho cô, chắc từ này cháu sẽ không đi làm nữa đâu ạ.

- gia đình cháu có chuyện à?

- dạ , chắc cháu sẽ chuyển vô sài gòn kiếm sống nên sẽ rời khỏi đây .

- thế cháu tính vô đó làm gì, đất chật người đông, an ninh xã hội không được đảm bảo, vả lại cháu cũng chả có ai thân thích trong đó khó khăn lắm.

- cô nè, cháu sẽ tự biết lo liệu ạ, thôi cháu phải thu dọn đồ đạc để về quê để rồi chuẩn bị cho cuộc hành trình tiếp theo đây ạ.

- ừ còn số tiền này cháu cứ giữ đi coi như cô cho cháu tiền đi xe, nếu có dịp về thì ghé vào quán cô chơi nghe chưa

- vâng ạ tuân lệnh sếp.hehe.

thời gian thấm thoắt thoi đưa 4 năm rồi cũng trôi qua, nó đang cật lực kiếm sống trong cái thành phố với tên gọi” thành phố không ngủ”, hằng ngày phải đi phát tờ rơi , đêm đến lại đi rửa chén cho một nhà hàng nhỏ, tới tận 10h về cuộc sống khổ cực, nên nó ngày càng gầy đi, làn da cũng rạm đen nhưng không vì thế mà cô bỏ cuộc, nó nhắn nhủ rằng:“ phải cố kiếm tiền thật nhiều để gửi về cho má “, nó chi tiêu rất tiết kiệm, thuê một phòng trọ giá rẻ, nói là rẻ chứ cũng đắt lắm trong sài gòn mà, nó không có thời gian để ăn một bữa cơm cho đúng nghĩa, thường thì nó mua 1 thùng mì tôm để đó ăn dần, chứ mua đồ mà nấu thì rất tốn kém, cũng chính vì thế nhắc tới “mì tôm” là nó phát ngán, còn hắn thì sau khi 12 hắn cùng thảo đi ra nước ngoài du học, sau đó trở về việt nam, ra sài gòn vì công ty mẹ nhà hắn ở đó, dường như những kỉ niệm về tuổi học trò cũng một phần nào đó phai mờ trong tâm trí mỗi người.

Buổi sáng hôm đó, nó đang tung tăng trên đường để phát rơi, miệng chào rối rít, đèn đỏ hiện lại, nó nhanh chân đi phát tờ rơi quảng cáo đây là thời cơ hoạt động chín mùi, rồi đèn xanh hiện lên nó băng nhanh qua đường, ơ kìa 1 em bé gái đang tìm cách qua đường không chú ý rằng đèn đỏ đã qua, xe tít còi inh ỏi, rất nguy hiểm, nó thấy thế vội chạy lại bế em bé qua đường an toàn, nhưng không cô bé lại làm rơi con gấu nhỏ trên đường đi, khiến bé khóc òa lên, nó quay lại lấy nhưng không may một chiếc xe ô tô đang đi vội ,và nó không chú ý đến rằng nguy hiểm đang cận kề.