Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 14




Thế là ngày tổ chức cuộc thi cũng đã diễn ra mọi người ai nấy đều nô nức đến xem cũng như cổ vũ phần thi lớp mình , học tập thêm nhiều điều hay từ các lớp khác, nó cũng vậy cũng đến để xem nhưng biết bao nhiêu ánh mắt, cũng như những lời xì xầm sau lưng nó, nó biết chứ như vẫn dửng dưng , còn thảo cô bạn thân nó thì suốt ngày cặp kè với tuấn, tính kiếm thảo để tâm sự những điều oan ức đó nhưng nó không muốn cản trở 2 người bọn họ, và cũng không muốn chạm mặt với hắn. Nhưng càng tránh thì lại càng gặp, đang thả mình trong nắng sớm, cùng với những chú chim hót trên cành cây nghe rất vui tai, nó kiếm 1 chỗ trong công viên của trường để hít cái bầu không khí trong lành của buổi sáng, nhưng ai ngờ đâu nó lại gặp hắn với thảo đang ôm ấp nhau trong này, ngân vội bỏ đi nhưng ai đó nắm tay ngân lại nói:

- Cô cũng có mặt mũi để đến đây xem à? chả hiểu cô là con người hay súc vật mà chả có cảm xúc cũng như chả có lòng tự trọng, hay là bị bạn bè xua đuổi nên ra đây tránh nạn.

ngân vùng vằng nói:

- anh có bỏ tay ra không thì bảo, ừ tui không phải là con người nữa đó , nên anh đừng có nói chuyện với một đứa súc vật như tôi , lo mà làm tốt cái chuyện yêu đương của mình đi, cũng như về phần dự thi sáng nay.

- Khỏi cần cô phải bận tâm , nghe cô hùng hồn tuyên bố chuyển lớp mà quan tâm chi ba chuyện bao đồng.

- ừ tạm biệt, mong rằng chúng ta đừng gặp mặt nữa, tôi ước gì giá mà tôi chưa từng quen biết anh, một người phát ra toàn là lời rắn rết.

- tôi cũng hy vọng thế cô bé ạ.

Ngân bỏ đi, đau lòng lắm chứ, đâu lòng vì mình đã thích nhầm người, một người như hắn mà việc gì cô phải bận tâm , nhưng chả hiểu sao cô không thể làm được. còn hắn cũng đứng ngây ra đó, lẽ ra hắn tính xin lỗi vì hôm qua có hơi quá lời nhưng không khi gặp mặt nó thì hắn lại nói ra những lời thật cay độc. Đang diễn ra cuộc thi, một cuộc điện thoại vang lên giữa bầu không khí ồn ào, à thì ra là điện thoại của cô giáo, nhưng khi nghe sau mặt cô có vẻ buồn. Cô gọi ngân ra chỗ trống nói chuyện, mọi người đều tò mò.

- ngân à, cô nói chuyện này em hết sức bình tĩnh.

- chuyện gì ạ , cô cứ nói đi.

- Mẹ em gọi điện cho em nhưng có vẻ em bỏ điện thoại ở nhà rồi, nên bác gái nói cô là ba em đã qua đời rồi, nên bảo em về nhà lo liệu cho ba, cô rất tiếc nhưng em hãy cố bình tĩnh, mọi việc đều sẽ ổn thôi.

- Cô có nghe lầm không cô, ba em khỏe mạnh thế , từ xưa đến nay không có bệnh tật gì làm sao có chuyện ba em chết được , chắc cô nhầm rồi.

- Không đâu, hình như mẹ em bảo là ba bị tai nạn trên công trường thì phải.

Mắt ngân ngấn lệ, nó ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt tái mét, tại tao mọi điều bất hạnh đều giáng vào nó. bà cũng đã đi rồi, tại sao ông trời còn nhẫn tâm cướp đi người ba đáng kính của nó, những hình ảnh về ba chợt hiền về trong tâm trí nó....

- Ba ơi, tại sao bạn bạn bè đều bảo con là xấu xí mà lúc nào ba cũng khen con là đẹp tựa như thiên thần ạ, ba nói xạo con không chơi với ba nữa.

- Ngân à, đối với mọi người đừng để tâm đến những lời họ nói, đối với bố con đẹp hiền lành như thiên thần vậy nhưng thua mẹ haha.Thôi hết giận đi nào công chúa của bố, hôm nay bố sẽ đích thân xuống bếp làm món gà xào xả ớt mà con thích nhất nhé được không?

- dạ , con yêu ba nhất nhất trên đời luôn ý. nói rồi nó bắt ba cõng đi xuống tận nhà bếp.

Ngày nó lên thành phố học, ba nó đã khóc.

- Ba ơi, con có đi mất luôn đâu mà sợ , con đi rồi tết con sẽ về thăm ba má mà, hay là con không đi nữa ở nhà phụ ba má nha.

- cái con tiểu quỷ này, người ta khóc tí mà không cho, đi học vì tương lai của con sẽ tốt đẹp hơn ba má bây giờ con hiểu không?