Tiếng Dương Cầm

Chương 21: Chương 22





Chương 22
Phía xa cánh đồng lúa mạch rộng lớn ở Châu Âu, cô gái đang đợi ở đó, trên người là bộ thường phục, đầu đội mũ lưỡi trai đen. Chàng trai từ từ bước tới, trên người mang theo một túi xách lớn đưa cho cô gái. Cô ta mỉm cưởi đưa lại cho chàng trai một chiếc CD và gọi điện thoại ột người khác, tỉ mỉ dặn dò: “Mang hàng đến đây.”
Sau khi kết thúc việc giao – nhận hàng mà họ vừa nói, chàng trai tiến ra khỏi cánh đồng, đi đến bìa rừng và mất hút, sau đó, cô gái cũng lên ô tô rồi vụt mất.
Anh chạy vào căn nhà bỏ trống, tất cả mọi vật đều biến mất, chỉ còn những bức tường trắng sạch sẽ vẫn lặng yên, phía giữa căn phòng, cây đàn dương cầm đen tuyền như một ký ức, đã bỏ quên rất lâu, rất lâu trước kia.
Anh và cô, bắt đầu chính từ một phím dương cầm. Năm tháng có thể trôi qua nhưng mà ký ức về nó, vẫn vẹn nguyên như cũ. Anh không trách cô, là anh thất tín, là anh không làm tròn lời hứa của mình.
Ngày đó đột ngột qua đi, như một cơn ác mộng nằm sâu trong tiềm thức, anh bất giác mỉm cười, hóa ra với cô buông xuống lại dễ dàng như vậy. Trước giờ việc gì cũng cần một cái cớ, cho dù là không hợp lý đi chăng nữa thì nó cũng sẽ trở thành một nhân tố quyết định cuộc đời cô.

Cô và anh, chẳng lẽ lại kết thúc dễ dàng như vậy?
Tiếng chuông điện thoại vang lên đến lần thứ tư, anh lạnh lẽo nhấc máy, vẫn là ngữ điệu kiên định quen thuộc đó. Cứ thể như cho dù trời đất đảo lộn, anh vẫn không suy suyễn một chút tâm tình nào. Có phải như vậy?
Phía xa xa cảng biển nằm khuất bên bờ, nơi mà ánh sáng đèn không thể chiếu tới, từng tùng contorner liên tục chuyển xuống, Hoàng Phong đứng bên cạnh một người da đen, tự tay đưa cho hắn một túi lớn, sau đó, hắn đến bên thùng hàng kiểm tra, từng khẩu súng được xếp ngay ngắn đâu ra đó, súng ra súng, băng đạn ra băng đạn. Chiếc tàu lớn láy đi mất, một chiếc khác lái tới, lần này là những chiếc thùng kín hơn. Đảm bảo độ an toàn rất lớn, là chất nổ.
Hoàng Phong đang thu mua vũ khí hạng nặng, hắn định làm gì?
Phía sau, một người phụ nữ lặng lẽ bước tới, cô ta đội mũ lưỡi trai đen, đeo khâu trang cũng đen nốt vỗ vai Hoàng Phong, khẽ cất lời: “Hành dộng thôi, hãy ghi nhớ lời tôi nói, không được tổn thương anh ấy.”
Hoàng Phong gật đầu một cái, tuy không hài lòng nhưng trên hết, chữ tín ẫn quan trọng hơn cả. Hắn cho người giấu hằng vào mấy chiếc cần cẩu , rồi lái khỏi địa phận cảng biển, chậm chậm tiến đến một công trường đang tạm ngưng phá hủy. Tại đây, hắn đã đào một mật đạo lớn, để đem giấu toàn bộ số vũ khí mới vừa thu mua.
Trần Khánh Minh lái xe trên đường về nhà, đèn đường mờ mờ tối om,anh đang tập trung thì nghe thấy một tiếng xé gió, chiếc xe taxi màu xanh đang bám theo sau anh, khoảng cách nhất định. Trần Khánh Minh nhận thấy điều bất thường, chạy tới một đường lớn, anh bất ngờ tăng tốc rồi quay xe một vòng chạy hướng ngược lại. Chiếc taxi maùi xanh nhìn thấy liền liều mạng chạy đến.
Trần Khánh Minh bật đèn pha ô tô rọi thẳng vào đối diện, tầm nhìn đối phương bị nhiễu loạn, họ lập túc giảm tốc độ lặng lẽ chạy tới, chiếc xe của Trần Khánh Minh đang lặng lẽ bất động trên đường, đèn pha ô tô vẫn còn sáng.
Bọn người trên chếic taxi kia khoảng 4,5 người nhảy xuống, thận trọng lấy súng chỉa thẳng vào xe Trần Khánh Minh, không có ai cả, Trần Khánh Minh biến mất không một dấu vết.

“Chia ra tìm.” Một tên hét lên rồi bắt đầu chia thành hai nhóm, một nhóm vào khu nghĩa địa lân cận, một nhóm lục xoát ngoài đường lớn.
Trần Khánh Minh chạy vào khu nghĩa địa, bên cạnh anh là một cái một bị những tên đào một trộm xới lên tung tóe, khúc xương trắng hiện lên rõ ràng, quỷ dị và đáng sợ. Trần Khánh Minh vẫn bình tĩnh, chạy thêm vài bước nữa, anh nấp vào một căn lều rách nát cùa những người canh mộ, nơi náy nồng nặc mùi rượu và mùi hôi thối, bẩn thiểu.
Một người đàn ông đan nằm trên giường, máu, đầu ông ta xuất hiện một vết lõm lớn, máu không ngừng chảy ra. Trần Khánh Minh rùng mình một cái, biết có điều không ổn, anh định quay người chạy ra thì năm tên đàn ông chặn ở phía cửa trước, anh bất đắt dĩ lui về phía sau liến cảm thấy một đầu súng lạnh ngắt kề sát sườn mình.
Là Hoàng Phong. Hắn mỉm cười nhu hòa nhìn Trần Khánh Minh, nụ cười xã giao đúng chất, không kính cẩn nhưng là lịch sự.
Tấng 13 của công trường bỏ hoang, vật liệu xây dựng đổ nát đầy ra đất, gián, chuột coi đây là hăng ổ của chúng mà tung hoành. Trần Khánh Minh bị trói trên một chiếc ghế gỗ, bên cạnh anh là năm sáu người đàn ông thận trọng chĩa súng vào người anh. Khốn kiếp thật.
“ Cậu chủ, thiếu gia, ông trần, lâu rồi không gặp.” Hoàng Phong châm điếu thuốc, nhã ra một lọat danh xưng.
“đừng dài dòng, nói đi.”

“Rất tốt, tôi muốn Trần thị, tài sản của anh, tất cả của anh.” Hoàng Phong nhuếch môi.
“ Vậy đổi lại tôi được cái gì?”
“Không gì cả.”
Đúng vậy, là không gì cả, trong con mắt của hắn, Trần Khánh Minh là ma vương ác quỷ, anh cướp đi sinh mạng của hai người quan trọng nhất của hắn, ép hắn phải nhảy vào cái mồ mà anh đào sẳn trong khi đó, anh làm tất cả, tất cả cũng chẳng làm hắn suy suyển một mảnh thịt.
Tuy rằng hứa với người phụ nữ kia là không giết Trần Khánh Minh, nhưng tới lúc lấy được thứ mà người phụ nữ kia cần, anh sẽ có cái cớ để giết Trần Khánh Minh.