Tiên Y

Chương 707: Chẩn Đoán Và Trị Bệnh






Ngay khi những tu chân giả đang thất thần, thì từng đạo hắc vụ mang theo âm hàn lạnh thấu xương, theo trên người Trình Văn Lộ, Tào Minh phóng xuất ra, trong chớp mắt liền đã bao phủ gần nửa gian phòng triển lãm số năm.
Thân ảnh của năm người Trình Văn Lộ, Tào Minh cũng biến mất ở trong phiến hắc vụ này.
Tình cảnh như thế, khiến cho đội ngũ của Tiêu Chấn, không khỏi giận tím mặt.
Mới vừa rồi năm người Trình Văn Lộ còn lớn tiếng kêu chém giết, Tiêu Chấn chẳng những không bị sát khí lăng lệ của bọn hắn làm cho run sợ, ngược lại còn có vẻ hưng phấn phá lệ.

Bởi vì trong mắt hắn, năm người Trình Văn Lộ, Tào Minh, căn bản không phải là ngũ ma hung thần ác quỷ, mà là năm cây pháp bảo khiến cho kẻ khác phải thèm rỏ rãi!
Tiêu Chấn tin tưởng, chỉ cần chế phục được năm người Trình Văn Lộ, hoặc giả như bắt giữ được một tên.

Thì hiển nhiên là có thể bước ra tranh giành giải thưởng của Trương Văn Trọng.
Vô luận Ngũ Phẩm đan dược hay là pháp bảo cấp bậc Linh Khí, hắn đều sẽ lấy được.
Vừa nhớ tới tình cảnh ngày trước được Trương Văn Trọng ban thưởng Thất Phẩm đan dược và kiện pháp bảo uy lực không hề thua kém Chuẩn Tiên Khí bao nhiêu kia.

Tiêu Chấn đã cảm thấy hưng phấn không thôi.

Mà bản thân hắn cũng tin tưởng, coi như mình không thể chế phục được Lệ Yểm, chỉ cần bắt giữa được Cửu Ma, thì khi Trương Văn Trọng luận công ban thưởng, cũng tuyệt đối sẽ không keo kiệt với mình.
Mà cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên hắn mới làm đầu tàu gương mẫu xông tới phía năm người Trình Văn Lộ trước tiên.
Nhưng lúc này mắt nhìn thấy công lao, phần thưởng sắp tới tay, thế nhưng bất chợt lại hóa thành một mảnh hắc vụ, muốn tẩu thoát.


Thử hỏi, Tiêu Chấn trong lòng tràn đầy chờ mong, làm sao có thể không phẫn nộ đây?
“Không phải các người vừa mới kêu “Giết” to lắm sao? Như thế nào bây giờ lại muốn chạy trốn đây? Nếu như có gan, thì quay lại chiến một trận với ta đi!” Trong tiếng gầm gừ phẫn nộ, Tiêu Chấn vung mạnh chuôi Thương Lãng Đao lên.

Linh lực tinh thuần hệ thủy lập tức dũng mãnh tràn vào bên trong Thương Lãng Đao, rồi theo đao phong hung hăng bắn ra, hóa thành một đợt sóng lãng nhắm đến góc tường mà vừa rồi đám người Trình Văn Lộ ẩn nấp ở đó.
“Oanh!” Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, đạo sóng lãng do linh lực tinh thuần hệ thủy biến thành, nháy mắt đã đem bức tường kia phá tan nát ra.
Khi bụi đất và hắc vụ tản mát đi, thì Tiêu Chân thất vọng phát hiện ra, năm người Trình Văn Lộ sớm đã không còn trông thấy bóng dáng đâu cả.
“Một đám chuột nhắt, chạy đúng là rất nhanh...”
Tiêu Chấn còn chưa nói xong, thì ở phía sau bỗng dưng truyền đến thanh âm của nữa nhân: “Giống chuột nhát gan ư? Hừ...Để xem chúng ta hay các ngươi mới là chuột nhát gan chân chính đây!”
Ngay sau đó, một luồng kình phong xé gió chợt từ phía bên trái tập kích lại đây.
Tiêu Chấn ngoảnh mặt nhìn về phía thanh âm nữ nhân phát ra, liền trông thấy Trình Văn Lộ đang xòe một chiếc Thiết Phiến quấn quanh hắc vụ, đánh về phía mình.
Tiêu Chấn không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng, cười phá lên ha hả: “Ta còn tưởng các ngươi chạy mất rồi! Hóa ra là nhảy ra phía sau ta, thừa cơ đánh lén hả? Tới hay lắm, xem ta làm sao thu thập ngươi nhé!”
Trong tiếng cuồng tiếu, Tiêu Chấn vung mạnh chuôi Thương Lãng Đao ra, nghênh đón thế công của Trình Văn Lộ.
“Choang!” Đao-Phiến giao nhau, thanh âm đinh tai nhức óc liền vang lên.
Sau khi giao thủ xong, bỗng dưng Tiêu Chấn giật mình phát hiện ra, cái thân ảnh ở trước mắt mình, căn bản không phải là Trình Văn Lộ, mà là trưởng lão Hoa Gian Phái-Tôn Đình Quân.
“Lão Tôn, sao lại là ngươi?” Tiêu Chấn không khỏi sửng sốt, há miệng kinh hô: “Vừa rồi đánh về phía ta, rõ ràng là một trong số Cửu Ma, thủ hạ của Lệ Yểm.


Như thế nào chỉ trong nháy mắt, liền biến thành ngươi vậy?”
Tôn Đình Quân liên tục cười khổ: “Nào đâu có Cửu Ma, chúng nó sớm đã chạy mất tiêu rồi.

Chẳng qua ta thấy ngươi đứng ngây ngốc ở đây, vốn định ra gọi ngươi sang phòng triển lãm bên cạnh tiếp tục công tác tìm kiếm.

Ai ngờ, ngươi không nói hai lời, liền rút đao ra chém ta.

May mà ta phản ứng mau lẹ, nếu không thì đã bị ngươi chém thành hai mảnh rồi đó ah!”
Có đúng thế không?” Tiêu Chấn cau mày thầm nghĩ.

Tôn Đình Quân này ngữ khí và kinh lịch xưa nay, căn bản chính là hoàn toàn bất đồng.
Tôn Đình Quân phát thề son sắt: “Đương nhiên đúng là như thế rồi, chẳng lẽ ta còn gạt nhà ngươi sao? Thôi, bây giờ cũng không phải lúc để truy cứu chuyện này, chúng ta mau đi nhanh lên.

Ngươi xem, Trương tiên sinh và lão Lục cùng lão Hoắc đã chờ chúng ta ở bên ngoài khá lâu rồi đó.” Nói xong, hắn vươn tay chỉ về phía cửa lớn của gian phòng triển lãm số năm.
Tiêu Chấn theo bản năng quay đầu, nhìn về phương hướng ngón tay của Tôn Đình Quân.
Đúng thật là ở ngoài cửa, căn bản đã không còn trông thấy thân ảnh của đám người Trương Văn Trọng, Lục Hòe, Hoắc Thanh đâu cả.

Tiêu Chấn không khỏi nhíu mày: “ Sao không thấy ai vậy? Lão Tôn....”
Hắn còn chưa nói dứt lời, thì cây thiết phiến trong tay Tôn Đình Quân đã hung hăng giương lên, dưới thanh âm gào rít bén nhọn chói tai, từng luồng cuồng phong hắc vụ nhanh như chớp đâm về phía sường bộ của Tiêu Chấn.
Tức thì ở sườn bộ của Tiêu Chấn tỏa ra quang mang màu xanh lam, đây chính là hộ thân pháp bảo Ngũ Phẩm Linh Khí- Thủy Lãng Giáp của hắn.

Rất nhanh, nó hóa thành một tấm lá chắn, ngăn cản thế công sắc bén này của Tôn Đình Quân.
“Lão Tôn, ngươi điên rồi sao?” Tiêu Chấn trong lòng tràn đầy nghi hoặc, chất vấn nói.
Thanh âm của Tôn Đình Quân, đột nhiên biến thành cái ngữ khí lạnh lùng ban đầu kia: “ Khanh khách....Kẻ điên không phải ta mà chính là nhà ngươi đó.

Ngươi mở to mắt, cẩn thận nhìn xem, ta rốt cuộc là ai?”
Nương theo tiếng cười khiến cho người nghe phải sởn gai ốc, từng luồng sương mù màu đen chậm rãi xuất hiện quanh thân Tôn Đình Quân.

Ngay sau đó, hắn liền triệt để thay đổi bộ dáng, biến thành Trình Văn Lộ mà lúc trước Tiêu Chấn đã từng nhìn thấy.
Sau khi phóng về phía Tiêu Chấn một cái mị nhãn xong, Trình Văn Lộ mới nói: “Ta không phải lão Tôn bạn ngươi đâu.

Ta chính là Dục Ma Trình Văn Lộ, một trong Cửu Ma thủ hạ dưới trướng Lệ Yểm đại nhân!”
Tiêu Chấn tỉnh ngộ, đồng thời cũng không khỏi giận tím mặt, hắn gào lên một tiếng: “Được lắm, Dục Ma ngươi dám biến thành lão Tôn để gạt ta, xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào nhé!”
Theo sau, hắn quơ Thương Lãng Đao trong tay, thả người nhảy lên đánh về phía Trình Văn Lộ.
Trình Văn Lộ vung cây thiết phiến ra, sát khí bừng bừng nói: “Một khi ngươi đã muốn đánh, vậy thì chúng ta liền hảo hảo đánh một trận đi!”
“Rất hợp với ý ta!” Tiêu Chấn há miệng rống lớn, linh lực hệ thủy mãnh liệt ngưng tụ trong người hắn hóa thành từng đợt sóng lãng, liên miên cuồn cuộn không ngừng bắn tới phía Trình Văn Lộ.
Tiêu Chấn sở dĩ không biết, người đang giao tranh kịch liệt với hắn cũng không phải là Dục Ma chân chính.


Mà là hắn cùng Lục Hòe, Tôn Đình Quân và Hoắc Thanh đang chia nhau thành từng cặp để chém chém giết giết.
Lúc Tiêu Chân và Tôn Đình Quân say sưa đánh nhau, thì Lục Hòe cùng Hoắc Thanh cũng chém giết đến mức khó phân thắng bại.
Còn tình cảnh của những cao thủ bốn đại tông phái, thì cũng chẳng khác ngày tận thế bao nhiêu.
Còn về phần Trình Văn Lộ, Tào Minh ngũ ma chân chính, thì sớm đã nương theo thuật ẩn thân của Lệ Yểm, mà trốn đi rồi.
Trong đây, cũng chỉ có Trương Văn Trọng cùng Vô Âm là vẫn còn duy trì được trạng thái bình thường, đang khổ não suy nghĩ biện pháp hóa giải tâm ma cho mọi người.
Nghiêng người tránh thế công kích của một tên đệ tử Hoa Gian Phái, Vô Âm liền nhíu mày nói: “Đây là do Dục Ma, Nghiệp Ma, Tâm Ma, Nộ Ma cùng Oán Ma liên thủ thi triển ra Hoặc Tâm Thuật Tu La Luyện Ngục! Nhóm người Linh Xu Phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông mặc dù tu vi không thấp, nhưng thần trí và đạo tâm của bọn hắn hiển nhiên là vẫn chưa đủ vững chắc! Cho nên Ngũ Ma mới lợi dụng sơ hở này, làm cho bọn hắn rơi vào huyễn cảnh không thể tự kiềm chế bản thân, chỉ khi nào đánh nhau đến chết thì mới ngừng được...”
Nói đến đây, trên mặt Vô Âm cũng hiện ra một tia lo lắng: “Trương thí chủ, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, để tâm trí của những người này thoát ra khỏi huyễn cảnh.

Nếu không, chẳng bao lâu nữa, toàn quân chúng ta sẽ chết sạch không còn một ai...”
“Ngươi nói không sai...” Trương Văn Trọng gật đầu tỏ vẻ đồng quan điểm.

Sau khi trầm ngâm một lát, hắn chợt thả người nhảy lên, phóng tới bên cạnh một gã đệ tử Linh Xu Phái, đang đánh nhau cùng đồng bạn.
Gã đệ tử Linh Xu Phái này, theo bản năng muốn phát động thế công với Trương Văn Trọng.

Nhưng lại bị hắn dùng thần chú, mạnh mẽ trói buộc, cũng áp giải về bên cạnh người Vô Âm.
Đối với hành động này của Trương Văn Trọng, Vô Âm phi thường khó hiểu, nhịn không được hỏi: “Trương thí chủ, ngươi bắt người này về đây làm gì vậy?”
Trương Văn Trọng trả lời một câu rất ngắn gọn: “Chẩn bệnh rồi trị bệnh!”