Sau khi đám người Tào Chương bị hắn ném ra biệt thự, Trương Trạch Thụy vẫn còn chưa hết giận, sầm mặt nói: “Mấy tên cảnh sát này, thật sự là quá ghê tởm, chính mình không có bản lĩnh phá án thì cũng thôi, không ngờ còn có ý vu tội Văn Trọng là người bị tình nghi! Lần này chỉ đập bọn hắn một trận, thật sự là quá dễ dãi cho bọn hắn.
Nếu lúc cha còn trẻ ở quân đội mang binh, với tính tình nóng nảy, không đập cho bọn hắn gãy xương mới là lạ! Loại sâu mọt cảnh sát lợi dụng chức quyền tai họa dân chúng, cha chán ghét nhất!”
Thấy dáng dấp nổi giận đùng đùng của ông, hắn chỉ lắc đầu cười khổ, khuyên giải an ủi: “Được rồi cha, cha bớt giận đi, vì mấy tên đó mà tức giận thật không đáng.”
“Nếu không phải con ra tay trước, cha nhất định đem bốn tên đó đánh thành bán thân bất toại, để cho sinh hoạt của bọn hắn không thể tự gánh vác!” Trương Trạch Thụy nổi giận đùng đùng, lại mắng đám người Tào Chương vài câu, mới tiếp tục cùng Trương Thành Quý chơi cờ vây.
“Tuy rằng tuổi tác đã lớn, thế nhưng tính tình hỏa bạo của cha, thật không hề sửa đổi chút nào.” Hắn cười lắc đầu, xoay người đi lên lầu để xem tình huống khang phục của Tô Hiểu Hồng.
Lúc này nàng vẫn còn mê man chưa thức tỉnh, nhưng tình huống khang phục của trái tim bị hao tổn cũng đã khá tốt.
Sau khi dặn dò Vương Hân Di và tiểu Liên Nam đang chăm sóc cho nàng vài câu, nói những điểm cần chú ý, lúc này hắn mới đi xuống lầu, đi vào phòng sách, chuẩn bị tiếp tục vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, nhờ vào linh cư khôi phục linh lực bị hao tổn của chính mình.
Tuy rằng hắn không đem đám người Tào Chương để vào trong mắt, nhưng chính hắn nghĩ, mình hẳn phải đem việc này nói cho Đàm Thanh, để nàng nghĩ biện pháp ước thúc những tên cảnh sát này, đừng để bọn hắn tiếp tục tới dây dưa chính mình.
Tuy rằng với năng lực của bọn hắn, vốn không thể làm tổn thương hắn, nhưng lại giống như những con ruồi ở bên tai on gong chuyển động, cũng thật là đáng ghét.
Hắn lấy ra điện thoại, bấm dãy số của Đàm Thanh, đem chuyện vừa xảy ra kể lại cho nàng nghe một lần.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Đàm Thanh vừa kinh vừa giận: “Trương ca nói gì? Tào Chương muốn bắt anh? Ai cho hắn quyền lực này? Theo tôi được biết, nhiệm vụ giao cho hắn, chỉ là đi tìm anh lý giải một chút tình huống.
A…tôi đã biết, tên Tào Chương này hơn phân nửa muốn lấy chuyện công báo thù riêng!”
“Chuyện công báo thù riêng?” Hắn sửng sốt, không giải thích được dò hỏi: “Tôi vốn không nhận ra cảnh sát Tào Chương này là ai, làm sao có thù gì với hắn?”
Đàm Thanh vội vã giải thích: “Trương ca, tại anh chẳng biết.
Tào Chương này là anh họ của Tào Minh.
Xem ra hắn hơn phân nửa cho rằng chuyện Tào Minh mất tích có liên quan tới anh.
Tên này không ngờ đem chuyện riêng tư cá nhân đưa vào vụ án, thực sự là một tên hỗn đản.
Trương ca, anh yên tâm, tôi lập tức đi tìm tổ trưởng tổ chuyên án nói rõ việc này, nhất định phải nghiêm túc xử lý đám người Tào Chương!”
Hắn nói: “Cô xem rồi làm, chỉ cần đừng cho bọn hắn tới đây quấy rối tôi là được.
Ác, bốn người bọn hắn đã bị tôi đánh cho một trận, tôi nói trước, nếu như còn tên đui mù nào chạy tới chỗ tôi để quấy rối, đổi trắng thay đen, tôi cũng sẽ không khách khí với bọn hắn!”
“Đánh rất tốt! Nếu như tôi có ở đó, tôi cũng sẽ đánh cho bọn hắn một trận!” Đàm Thanh hiển nhiên cũng vô cùng bất mãn với đám người Tào Chương, lầm bầm mắng vài câu, lúc này mới bảo chứng nói: “Trương ca anh yên tâm, tôi đi tìm tổ trưởng tổ chuyên án xử lý việc này, bảo chứng sau này sẽ không còn tên ngu ngốc nào chạy tới chỗ anh quấy rối!”
“Hi vọng như vậy.” Hắn nói một câu, lại cắt đứt điện thoại.
Vốn hắn muốn tắt luôn điện thoại, nhưng lại nghĩ, sau đó bấm dãy số của béo hòa thượng.
Điện thoại vừa chuyển, hắn còn chưa kịp nói chuyện, béo hòa thượng giống như súng bắn pháo, vội vã nói một mạch: “Trương tổ phó, có gì cần phân phó sao? Lúc này chúng tôi đang ở quân phân khu tại Ung Thành đang dùng phi cơ trực thăng chuẩn bị hành động tìm tòi Lệ Yểm.
Nếu như tìm được chúng tôi sẽ lập tức thông tri anh…”
Trương Văn Trọng cắt đứt lời hắn nói, giả vờ cười nhạt: “Béo hòa thượng, các vị thật biết cách gây phiền phức cho tôi.”
Béo hòa thượng bị lời này của hắn làm hoảng sợ, thậm chí suýt chút bị sặc.
Ho khan vài cái, lúc này mới cẩn thận nghi hoặc hỏi: “Ách…Lời này là ý tứ thế nào? Chúng tôi hình như…hình như cũng không có chọc phiền phức cho Trương tổ phó a.”
Hắn đáp: “Ông còn dám nói là không có.
Tôi hỏi ông, tám người mất tích, là tôi cứu ra phải không?”
Béo hòa thượng càng khó hiểu nói: “Đây là sự thực, sao lại chọc phiền phức cho anh…”
Hắn cũng không nhiều lời vô ích, đem chuyện vừa xảy ra nói cho béo hòa thượng.
Béo hòa thượng vừa nghe, lập tức liền nổi giận, đem mọi chuyện vứt ra sau đầu, nói: “Cái gì? Có tên cảnh sát ngu ngốc như vậy, không ngờ muốn vu tội Trương tổ phó là hung phạm phía sau vụ án mất tích liên hoàn? Bọn người kia đầu óc bị nước vào rồi sao? Bản thân không năng lực phá án, không ngờ còn dám đi vu tội người khác! Hừ, bọn hắn thật có bản lĩnh thì đi ra trảo Lệ Yểm đi! Nếu như bọn hắn thực sự có thể bắt được Lệ Yểm, để hòa thượng này gọi bọn hắn là tổ tông đều được! Mẹ nó, không ngờ dám chạy đến đòi bắt anh, thật xem mình là nhân vật sao? Trương tổ phó, anh yên tâm, tôi đi đến cục cảnh sát, ngay mặt hỏi bọn hắn một chút, rốt cục đang muốn làm gì!”
Hắn nói: “Chính ông lo việc tìm hành tung của Lệ Yểm là quan trọng, chuyện này chỉ cần gọi cho cấp trên bên cảnh sát nhắn lại, để họ đừng đến phiền tôi là được, không cần đến cục cảnh sát làm lỡ chính sự.”
Béo hòa thượng đáp ứng: “Được, làm theo lời Trương tổ phó! Mẹ nó, nếu như để tôi biết mấy tên cảnh sát tới bắt anh là ai, tôi nhất định phải cho hắn biết tay! Đừng cho hòa thượng này là kẻ ngồi không, sẽ không biết bão nổi!”
Dặn dò thêm vài câu về việc của Lệ Yểm, hắn cắt đứt điện thoại, lại tắt máy ném sang một bên, khoanh chân ngồi, tiếp tục vận chuyển Y Giám Tâm Kinh khôi phục linh lực bị tiêu hao.
Đàm Thanh cắt điện thoại, vẻ mặt giận dữ đi về phòng làm việc của tổ chuyên án, đi tìm tổ trưởng để nói chuyện.
Cùng lúc đó, đám người Tào Chương bị hắn ném ra biệt thự, đang nâng đỡ nhau bò lên khỏi mặt đất.
Từ khi trở thành cảnh sát tới nay, bọn hắn chưa từng gặp qua bi kịch như vậy, gặp chuyện nghẹn khuất như thế.
Nếu không phải bọn hắn vẫn còn sợ mất mặt, đã ôm đầu khóc rống bên ngoài.
Tên cảnh sát bị Tam Túc Ô mổ vào mặt rướm máu sưng tấy, khóc tang nói: “Tào cục, lần này xem như mặt mũi chúng ta đều xong.
Anh xem với dáng dấp hiện tại của chúng ta, làm sao trở về đối mặt với đồng sự của tổ chuyên án a…”
Tuy rằng trên mặt Tào Chương lộ vẻ thống khổ, nhưng trong hai mắt của hắn cũng ẩn chứa tia hận ý âm ngoan, hắn quay đầu lại nhìn biệt thự, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tuy rằng chúng ta chịu đòn, nhưng chịu rất đáng giá!”
“Ách…?” Ba người khác nhất thời ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Tào Chương, trong ngực không hẹn mà cùng thầm nghĩ: “Tào cục không phải bị tát hai cái nên phát ngu đó chứ? Bằng không sao lại nói ra lời ngu ngốc như vậy? Chịu đòn còn giá trị? Đây…là chuyện gì nha?”
Tào Chương nhìn biểu tình ba người, biết trong lòng họ suy nghĩ điều gì, hừ lạnh một tiếng nói: “Các anh ngẫm lại, nếu như tên họ Trương này trong lòng không có quỷ, phản ứng sao lại kịch liệt như vậy? Thậm chí còn đánh cả cảnh sát! Theo tôi thấy, dù hắn không phải hung phạm, nhưng cũng thoát không được liên quan!”
“Nhưng theo tôi được biết, tên họ Trương này là một chuyên gia y học nổi danh trong ngoài nước.
Người như vậy, thực sự có liên quan tới vụ án mất tích sao? Động cơ phạm tội của hắn là gì?”
“Chuyên gia? Ở xã hội hiện tại có mấy chuyên gia không phải là cầm thú khoác da người? Hơn nữa tiểu tử họ Trương kia, nhìn tuổi còn trẻ, cũng không quá hai mươi, chỉ sợ lông mao còn chưa mọc đủ, làm gì giống chuyên gia? Về phần động cơ phạm tội sao…bắt hắn lại thẩm vấn một phen, không phải sẽ biết hết toàn bộ sao?”
“Hay, theo tôi thấy, tên tiểu tử họ Trương hơn phân nửa tự mình giở trò nói mình là chuyên gia mà thôi.
Tựa như tên Trương chuyên gia lúc trước lừa dối mọi người nói ăn đậu xanh gì đó, đều là kẻ lừa gạt!”
Sau một phen tranh luận phân tích, ba cảnh sát còn lại đều nghĩ Tào Chương nói rất có đạo lý.
Hiềm nghi trên người Trương Văn Trọng, đích thật rất lớn.
Giờ phút này bọn hắn đã quên, sở dĩ hắn đánh bọn họ, hoàn toàn do bọn họ tự tìm.
Nếu như thái độ họ hòa thuận, tìm hắn tìm hiểu tình huống mà không phải bắt người lung tung, nếu như đừng dùng bạo lực với Trương Trạch Thụy, Trương Văn Trọng làm sao lại đánh?
Chỉ tiếc bọn hắn không đặt vấn đề trên người mình, mà đem toàn bộ vấn đề, đều vu oan trên người Trương Văn Trọng.
Tào Chương lại dùng ánh mắt oán hận nhìn trừng biệt thự, chợt xoay người rời đi, lại nhìn ba cảnh sát nói: “Đi, chúng ta trở lại, đem suy đoán cùng hoài nghi của chúng ta, cùng chuyện hắn tập kích chúng ta nói cho tổ trưởng chuyên án! Tôi cũng không tin, tên họ Trương này còn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!”
Hai giờ trôi qua rất nhanh, Vương Hân Di đang chiếu cố Tô Hiểu Hồng đột nhiên sắc mặt vui mừng chạy xuống, đi tới cửa phòng sách cố sức gõ mạnh, nói: “Văn Trọng, tiểu muội tỉnh lại rồi, cô ấy nói muốn gặp em…”