Cúp điện thoại xuống, tổ trưởng Đặc Cần Tổ-Sở Văn Đông liền nhíu mày.
Chén trà hắn vừa mới rót cũng tỏa khói bốc lên nghi ngút.
Mỗi xế chiều ngày công tác hắn đều nhâm nhi một tách trà, đây là thói quen đã nhiều năm qua đã dưỡng thành tính.
Hơn nữa buổi sáng ngày hôm nay tâm tình hắn vẫn rất khoái hoạt, khóe miệng thoáng nét mỉm cười chưa nói, trong miệng lại còn ngâm nga khúc nhạc mà bản thân mình yêu thích.
Bất quá, sau khi nghe Tam Si báo cáo xong, tâm tình khoái hoạt của Sở Văn Đông, nháy mắt bị đảo quét sạch, thần tình dần dần cũng âm trầm xuống.
Vừa cúp điện thoại xong, trên trán Sở Văn Đông hiện ra vài đường gân xanh dữ tợn.
Hắn châm thuốc rít mạnh một hơi, muốn làm cho tâm tình của mình bình tĩnh hơn.
Nhưng sau khi hút hết điếu thuốc, lửa giận trong lòng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng phát ra mãnh liệt, cũng ở trong nháy mắt này đã bạo phát.
“Phanh” một tiếng nổ vang, tất cả mọi người làm việc trong tổng bộ Đặc Cần Tổ nhảy dựng lên, không hẹn mà đều quay đầu nhìn theo phương hướng thanh âm truyền đến, mới phát hiện chén trà yêu thích của Sở Văn Đông đã bị hắn ném thẳng ra ngoài, thành những mảnh vụn rơi đầy trên mặt đất.
Mọi thành viên trong tổng bộ Đặc Cần Tổ đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu vừa rồi tâm tình Sở Văn Đông còn rất cao hứng, như thế nào đột nhiên đã nổi trận lôi đình rồi.
Thế nhưng lại đem chén trà hắn quý như trân bảo ném thành vỡ vụn.
Thành viên trong tổng bộ nhịn không được, trong lòng bắt đầu suy đoán: “Sao thế này? Chẳng lẽ có chuyện gì nghiêm trọng sao? Trước nay chưa bao giờ thấy tổ trưởng thất thố như vậy à.”
“Mấy người Ngũ Kiền trong đầu toàn nước sao...Ngu ngốc...” Sở Văn Đông nghiến răng nói.
Theo sau dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận, ngắm nhìn mọi người tại đây, lớn tiếng hỏi: “Hồ Thố đâu? Chết ở nơi nào rồi? Đem vài người đi trói cô ta đến đây mau.”
Hồ Thố chính là tên lóng của Tiểu Hồ Đồ, tổ trưởng Sở Văn Đông thường ngày đều gọi nàng là “tiểu hồ đồ”, mà hiện giờ hắn kêu thẳng kì danh.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, giờ khắc này tâm tình của Sở Văn Đông có bao nhiêu tức giận.
Mọi người trong tổng bộ tự nhiên là không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm Hồ Thố đem tới đây.
Đương nhiên bọn hắn cũng không dám dựa theo phân phó của Sở Văn Đông, đem Hồ Thố trói lại.
Dù sao, lúc này bọn hắn còn chưa rõ ràng, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì đâu.
Chỉ một lát công phu, Hồ Thố liền xuất hiện ở trước người Sở Văn Đông, cười dài hỏi: “Tổ trưởng, ngài tìm tôi? Ai nha, xem bộ dạng này của ngài, phải chăng là đang tức giận sao? Kẻ nào đui mù lại chọc ngài tức giận thế?”
“Trừ cô ra, thì còn ai vào đây nữa?” Sở Văn Đông hít sâu một hơi, cưỡng chế ý niệm đánh người trong đầu, lạnh lùng chất vấn: “Tôi hỏi cô, có phải cô âm thầm hạ lệnh cho đám người Ngũ Kiền, để bọn hắn đi đối phó Trương Văn Trọng không?”
“Đúng rồi, tôi truyền đạt mệnh lệnh này cho đám người Ngũ Kiền.” Hồ Thố một chút giấu giếm đều không có, ngược lại còn mỉm cười hỏi: “Như thế nào? Cái tên tiểu tử họ Trương kia, sau khi bị đánh liền chạy đến khóc lóc với ngài hay sao?”
“Bốp” Một thanh âm giòn tan vang lên.
“Ông...ông đánh tôi?” Hồ Thố ôm hai má đau đớn, không dám tin nhìn vào Sở Văn Đông.
Sở Văn Đông nghiến răng nghiến lợi nói: “Đánh cô là còn nhẹ đó, bây giờ ta hận không thể giết cô nữa kia!”
Hồ Thố bị ăn tát đau, cũng tức giận chất vấn: “Vì cái gì? Bởi vì một kẻ không có chút bổn sự, suốt ngày chỉ biết giả thần giả quỷ hồ lộng người khác hay sao?”
“Không có bổn sự? Suốt ngày chỉ biết giả thần giả quỷ?” Sở Văn Đông phi thường tức giận, hắn giận quá hóa thành cười: “Có khả năng luyện chế ra Chuẩn Tiên Khí, Thất Phẩm Đan Dược, lại là người không có bổn sự, suốt ngày chỉ biết giả thần giả quỷ sao? Nếu không có hắn xuất thủ tương trợ, thì toàn thành viên của chúng ta phái đi Vịnh Ả Rập nói không chừng đã bị chết hết cả rồi! Nếu không có hắn xuất thủ tương trợ, làm sao chúng ta có thể tiêu diệt nổi Vu Pháp Liên Minh tại Đông Nam Á? Nếu như không có hắn, bệnh Than và bệnh ôn dịch kiểu mới làm sao giải trừ hả? Nếu như không có hắn, thì khe nứt không gian ở Vân Thai Thị nói không chừng đã bị yêu ma mở ra rồi! Bao nhiêu công trạng đó, vô luận cái nào, ta và cô đều không thể sánh kịp.
Nếu đúng như cô nói, coi như hắn đúng là kẻ không có bổn sự, vậy thì cô được tính là thứ gì đây? Ngay cả cái rắm cũng không bằng sao?”
“Hô....” Hồ Thố ngẩn người, lần trước ăn khổ ở nhà Trương Văn Trọng xong, nàng liền quay trở về sư môn gần đây mới trở lại Đặc Cần Tổ.
Cho nên cũng không biết Trương Văn Trọng đã làm ra nhiều chuyện như vậy.
Sở Văn Đông chẳng muốn giải thích nhiều lời cùng nàng, trực tiếp ra mệnh lệnh: “Từ giờ phút này trở đi, tạm miễn chức vụ tổ phó Đặc Cần Tổ của cô! Đợi sau khi cô đến Ung Thành hướng Trương Văn Trọng nhận lỗi, thì quay về đây đóng cửa suy nghĩ.
Để cô ngẫm lại những lỗi lầm của mình, cuối cùng là phải thay đổi tính cách trước kia cho ta!”
Mặc dù biết chính mình phạm phải sai lầm, nhưng muốn nàng hướng Trương Văn Trọng nhận lỗi thì nàng sẽ không cam tâm tình nguyện.
Hồ Thố cúi đầu lầm bẩm nói: “Tôi không đi có được không?”
“Cô đừng hỏi ta.” Sở Văn Đông chỉ tay về phía những người trong tổng bộ, lạnh lùng nói: “Cô hỏi mọi người xem có đáp ứng hay không?”
Hồ Thố theo bản năng ngoảnh mặt nhìn về phía sau.
Khiến nàng trăm triệu lần thật không ngờ chính là, những đồng nghiệp trong ngày thường quan hệ cùng nàng không tệ, thế nhưng lúc này đều mang thần tình giận dữ.
Cái diễn cảm kia, giống như nàng chính là cừu nhân của bọn họ bình thường.
Hồ Thố không khỏi trợn mắt, nỉ non lẩm bẩm: “Làm...làm sao vậy?”
“Làm sao ư? Cô còn phải hỏi nữa sao?” Sở Văn Đông hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng đến nàng, mà hướng những người khác phân phó: “An bài xuống, ta cùng Hồ Thố sẽ bay thẳng đến Ung Thành, đích thân tìm đến cửa xin cáo lỗi với Trương Văn Trọng.”
Ngẫm nghĩ một chút, Sở Văn Đông nhìn lên bàn công tác của mình.
Nhấc điện thoại lên bấm số, trầm giọng nói: “Thủ trưởng, có một chuyện, tôi muốn hướng ngài báo cáo....”
Trong lúc Sở Văn Đông dẫn Hồ Thố chạy đến Ung Thành, thì đám người Ngũ Kiền được mang tới bệnh viện, trải qua một phen điều trị xong, cũng thản nhiên tỉnh dậy từ trong hôn mê.
Sáu người nằm cùng trong một phòng bệnh, cả người băng kín như cái bánh chưng, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy trong nội thể mình hoàn toàn hư nhược, không có một tia linh lực nào tồn tại thì bọn hắn không hẹn mà đều dâng lên một loại tâm tình tuyệt vọng.
Ngũ Kiền giãy giụa ngồi dậy khỏi giường bệnh, móc di động của mình ra, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói: “Chuyện lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Ta liền gọi điện cho sư tôn, để người thay chúng ta xuất đầu, giết chết cái gã tiểu tử họ Trương kia!”
“Đúng thế, nhất định phải khiến cho tên họ Trương trả giá thảm thống!” Năm người còn lại cũng đều hồi phục thần trí.
Sôi nổi móc điện thoại ra bấm số của sư tôn.
Sau khi nghe Ngũ Kiền tường thuật xong, sư tôn hắn là Lô Xuân Lượng trưởng lão của Hoán Hoa Kiếm Tông nhất thời liền nổi giận đùng đùng, hung hăng chửi thề vài tiếng, sau đó mới hỏi: “Tiểu Kiền, ngươi nói xem rốt cuộc là cái thứ đui mù nào, lại dám đả thương ngươi? Yên tâm, ta nhất định sẽ xuất đầu cho ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị kẻ khác bắt nạt.”
Ngũ Kiền đợi chính là những lời này, trong lòng hắn không khỏi vui mừng, vội vàng nói: “Cái gã kia tên là Trương Văn Trọng, sống tại tỉnh Thiên Nam, Ung Thành thị.”
Lô Xuân Lượng liền nói: “Trương Văn Trọng hả? Được, ta nhỡ kỹ...” Nói đến đây bỗng nhiên hắn ngẩn ra, theo sau dùng ngữ khí khác thường chất vấn: “Đợi một chút, ngươi nói tên hắn là gì?”
Ngũ Kiền không nhận ra điểm dị thường trong ngữ khí của sư tôn, nên vẫn nghiến răng như cũ đáp: “Trương Văn Trọng.”
Lô Xuân Lượng hỏi lại: “Trương Văn Trọng? Là Trương Văn Trọng của Phong Sơn phái sao?”
Ngũ Kiền hồi đáp: “Đúng rồi, chính là hắn.”
Vừa rồi còn sắt son thề thốt, muốn thay mặt Ngũ Kiền xuất đầu đi báo thù.
Lúc này Lô Xuân Lượng đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hung hăng quát lớn: “Ngươi là tên ngu ngốc, ai không trêu chọc, thế nhưng lại đi tìm Trương Văn Trọng mà nhiễu sự.
Ngươi bị hắn đánh chết thì cũng thôi, thế nhưng còn muốn hại chết cả Hoán Hoa Kiếm Tông chúng ta hay sao? Ta phái ngươi đến Đặc Cần Tổ là muốn cho ngươi có cơ hội lịch lãm, chứ không phải là cho ngươi đi gây họa nhé!”
Ngũ Kiền hoàn toàn tỉnh mộng, hắn không nghĩ tới, sau khi nghe cái tên Trương Văn Trọng xong, Lô Xuân Lương lại có thể làm ra phản ứng như thế.
Ngũ Kiền cố gắng lấy dũng khí, cẩn thận hỏi: “Hại chết Hoán Hoa Kiếm Tông? Sư tôn, lời này của ngài là có ý gì?”
Lô Xuân Lượng nộ khí đằng vân: “Ý gì ư? Ngươi có biết tên lóng của Trương Văn Trọng gọi là gì không? Diệt môn chuyên nghiệp đấy! Tông phái bị hủy dưới tay của hắn đã có Phù Bảo Tông và Âm Khí phái rồi, đây là hai tông phái đứng trong hàng Địa Tự Hào ah! Ngươi nói xem, trêu vào nhân vật như vậy, không phải đang muốn di họa cho Hoán Hoa Kiếm Tông thì là cái gì?”
“A?” Ngũ Kiền kinh ngạc há hốc miệng.
Lô Xuân Lượng nói tiếp: “A cái gì mà a? Ta nói cho ngươi biết, nhanh chóng đến xin nhận lỗi trước mặt Trương Văn Trọng đi, cầu được sự tha thứ của hắn.
Nếu như không xong thì ngươi hãy tự sinh tự diệt đi....Mà thôi, để ta cùng chưởng môn sư huynh đích thân đến đó một chuyến, như vậy mới tỏ rõ thành ý của chúng ta.
Bằng không, một khi hắn ghi hận mối thù này lên trên đầu của Hoán Hoa Kiếm Tông chúng ta, vậy thì sẽ là một hồi bi kịch thảm khốc ah...
Cúp điện thoại xong, Ngũ Kiền cũng đã hoàn toàn choáng váng.
Hắn liếc mắt nhìn mấy người cùng phòng, thấy biểu tình trên mặt bọn họ không kém hơn mình bao nhiêu, liền biết bọn hắn đều bị sư tôn mắng cho một trận nhớ đời.
“Tiểu hồ đồ....a...tiểu hồ đồ.
Lần này thật sự đã bị cô hại chết rồi...” Đám người Ngũ Kiền một lần nữa khóc không ra nước mắt.